Hôm nay là ngày thứ 2 sau khi anh ấy qua đời, anh ấy mất vào lúc 3h06 phút sáng ngày 24/10/2019 vì bệnh ung thư não, phẫu thuật ngày 24/7 và ra đi ngày 24/10, vừa tròn 3 tháng.
Từ khi chúng tôi quen nhau đến nay đã được 5 năm, tôi luôn thấy mình thật may mắn vì có một gia đình hòa thuận, từ nhỏ đến giờ chưa phải trải qua việc gì đau buồn cả, rồi đúng lúc thanh xuân đang nở rộ ấy tôi lại gặp được anh. Chúng tôi quen nhau qua một trò chơi, tôi ở Trùng Khánh còn anh ở Triết Giang, cách nhau những 1400 km.
Năm 2016 bà ngoại tôi qua đời, anh ấy gọi video cho tôi và bảo rằng nếu nhìn thấy anh ấy chắc tôi sẽ đỡ buồn hơn. Lúc mở video, tôi hoảng đến mức độ cúp ngay máy, cúp 3 lần liền, không phải là vì anh ấy xấu, mà vì tôi chưa từng nghĩ anh ấy lại đẹp trai đến vậy. Trước đây nhìn ảnh thì thấy cũng bình thường, kết quả thật là ngoài sức tưởng tượng, thực sự rất đẹp trai. Năm 2017, chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi vốn dĩ nghĩ rằng yêu nhau trên mạng thì lúc gặp chắc sẽ chẳng có gì để nói cả, nhưng kết quả thì lại trái ngược, chúng tôi nói chuyện như kiểu đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, còn nắm tay một cách rất tự nhiên. Sau đó vào mỗi dịp nghỉ hè nghỉ đông, chúng tôi đều lên kế hoạch gặp mặt và cảm thấy thời gian quá ngắn, 5 năm rồi, chũng tôi đều cảm thấy vẫn còn yêu nhau rất nồng nhiệt như lúc ban đầu.
Tháng 3 năm nay, anh ấy luôn ngửi thấy một mùi gì đó rất khó chịu, tưởng là do mũi có vấn đề nên đã đi bệnh viện khám. Đến tháng 5, anh ấy nói quá khó chịu, tôi xin nghỉ học để đến Triết Giang với anh, nói đến đây cũng thật kỳ lạ là khi tôi ở đó thì khứu giác của anh lại phục hồi. Lúc đó tôi cũng đã nghỉ học nên anh nói muốn mở một cửa hàng cho tôi kinh doanh, chúng tôi đều muốn phấn đấu vì tương lai. Kết quả là 13/7, sáng hôm đó khi tỉnh dậy anh ấy nói rất đau đầu, hai mắt thì đỏ lừ, thậm chí đứng không vững, cho đến tậm chiều hôm đó, tôi thấy có điều không ổn nên bảo anh ấy qua nhà chị gái. Ngày 14 và 15/7, chỉ có hai cuộc điện thoại, là tôi gọi, chỉ là hỏi thăm đơn giản, anh ấy nói đau và chờ tôi về. Từ trước đến nay anh ấy không bao giờ như vậy cả, đến một cuộc điện thoại cũng không có. Tôi bắt đầu lo lắng. Ngày 18/7, đã không liên lạc mấy hôm rồi, tôi gọi điện thoại thì người nghe là chị gái anh ấy, chị ấy nói rằng vì tình trạng rất nghiêm trọng nên đã chuyển lên Thượng Hải. Tôi bắt đầu sợ hãi, không thiết ăn uống gì, tôi không muốn về Trùng Khánh mà muốn ở lại chờ anh ấy, nhưng không hề có một chút tin tức nào. Ngày nào tôi cũng khóc, cho đến ngày 3/8, tôi nhận được tin nhắn của anh ấy bảo tôi hãy về đi, anh ấy không muốn làm tôi bị liên lụy. Tôi đặt vé ngày hôm sau lên tìm anh ấy. Sau phẫu thuật, anh ấy dần dần hồi phục, chúng tôi rất vui mừng và chuẩn bị tiếp tục một cuộc sống mới. Trong toàn bộ quá trình điều trị, anh ấy đều không biết mình bị bệnh gì, chỉ biết là trong đầu có một cục u, sau này khi tôi hỏi bác sĩ thì mới biết là ung thư não giai đoạn cuối. Có mấy lần tôi trốn ở một góc trong bệnh viện và khóc, thực sự cũng muốn mắc bệnh như vậy để chết cùng anh ấy, tại sao lại chỉ có một mình tôi còn sống?
Ngày 22/8, chúng tôi về Triết Giang, mới hôm trước còn đòi tôi cho ăn dưa hấu, hôm sau đã hôn mê bất tỉnh và không hề nói thêm gì với tôi nữa. Sau này đến bệnh viện cũng khuyên chúng tôi nên về nhà. Anh ấy bắt đầu khó thở từ hôm kia, sáng sớm hôm sau thì ra đi. Tôi thực sự không muốn tin vào sự thật đó, cảm giác rằng anh ấy chỉ vẫn đang ngủ mà thôi.
Ngày mai đưa anh ấy đi hỏa táng rồi, tôi đã mở tấm khăn đậy ra mấy lần để nhìn anh ấy, ngoài việc đôi môi trắng bệch ra thì chẳng có chút thay đổi gì, anh ấy mới 21 tuổi…
_________
[ 7157 likes]
Chỉ cần anh ấy vẫn còn sống, thì cho dù có kết hôn sinh con với một người khác thì tôi cũng cam lòng…
Ngày thứ 837: Cuộc đời này em đã rất thỏa mãn khi được biết tên anh, nghe tiếng nói anh, nắm tay anh và hôn anh. Em đã được cảm nhận hơi ấm và sự dịu dàng của anh trong từng cái ôm. Nhưng từ giờ về sau thì cuộc sống của em đã không còn anh nữa. Tại sao nước mắt lại không ngừng tuôn ra thế này….
Ngày thứ 966: anh đi rồi nhưng em vẫn sẽ sống tốt, em sẽ sống cuộc sống cho hai người, ảnh hưởng của anh thì chắc có lẽ rất nhiều năm sau vẫn đi theo em. Cho dù những ngày về sau sẽ là những đêm dài miên man, nhưng em vẫn sẽ cố gắng sống tốt một mình…tình yêu giúp người ta trở lên mạnh mẽ. Em yêu anh, vẫn yêu anh và mãi mãi là như vậy, càng ngày em càng yêu anh hơn.
Ngày thứ 1051: Thực ra em không cần phải nhìn thấy mặt anh thì mới thích anh, cũng không cần nghe thấy tiếng nói của anh và biết tin về anh. Em chỉ biết rằng, trong cuộc sống ảm đạm lúc này, em sẽ luôn nhớ về anh. Em tin rằng anh luôn đi liền với những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, vì vậy em muốn đi xem những thứ đẹp nhất, vì đây là cách em yêu anh…
Ngày thứ 1130: em hơi bị mất ngủ, nếu anh ở đây thì chắc có lẽ chúng ta vẫn đang tổ chức sinh nhật cho anh….