Tôi là nam, 28 tuổi. Đang làm 1 ngân hàng Big4. Mấy tháng trước, đi khách hàng hàng, gặp ngay em khoá dưới trường cấp 3 làm kế toán trưởng. Dáng ngon, tuy mặt ko xinh xuất sắc nhưng toát lên vẻ dịu dàng hấp dẫn.
Sau đó, t chủ động mời em đi ăn, đi xem phim. Em này kiểu hiền và có vẻ bật đèn xanh. T có nhà riêng, thỉnh thoảng cuối tuần t rủ em sang chơi. Công nhận, nấu ăn ngon, lại sạch sẽ y hệt bà già khó tính nhà t. Nếu dẫn em về, mẹ t kết phải biết. Cứ thế, t và em như 2 người yêu nhau, em rất ngoan và đảm đang, còn tôi đối tốt với em chỉ là mua vui. Mỗi lần em sang là dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm rửa bát k để t phải làm gì. T thấy em hay buồn, khi kể chuyện về những người yêu nhau, nhưng em không bao giờ hỏi về tình cảm của t dành cho em thực sự như thế nào, có thể em không dám hỏi. Tôi biết, nhưng t bỏ qua. Ngoài đi chơi thì chúng tôi ko nhắn tin với nhau hàng ngày, chỉ có em hay hỏi tôi đi làm có mệt không, hay nay ăn gì,… tôi trả lời qua loa cho có. Tôi có thấy tình cảm của em dành cho t, em dụt dè và e ngại. Tôi có nhiều cuộc vui khác, tôi luôn quên ko trả lời tin nhắn của em. Em cứ thế im lặng rời đi.
Một ngày, tôi say rượu. Mở tủ lạnh, sạch sẽ nhưng hoa quả đã hỏng gần hết. Túi cam em mua lần cuối sang nhà t, gần 1 tháng trước, chúng tôi đã im lặng với nhau gần 1 tháng rồi. Tôi ngước nhìn sang chạn bát, bát đĩa xếp đều tăm tắm. Bất giác, t nhớ đến em. Tôi nhớ em cặm cụi chải áo sơ mi cho t trước khi bỏ vào máy giặt, nhớ em ngồi xếp lại tủ quần áo, nhớ em đứng nấu ăn,…
Tôi mở điện thoại, tin nhắn của em lâu rồi tôi ko rep: “Hôm nay lạnh lắm, anh nhớ mặc ấm đi làm”.
Tôi là một thằng tồi, t nhắn tin cho em hẹn gặp, em không nói gì, onl fb em cũng k rep. Không phải tán nhiều, không chảnh chó như mấy em hot girl, là vợ chỉ cần như em thôi. Phải ko các ô?