Ngày 30/09/2019, tôi nhận được gói hàng chứa lũ quỷ quái này trong hòm thư. Tôi đã phải chờ đợi rất lâu để được có cơ hội nấu mấy quả ớt cay huyền thoại này. Tuy nhiên, cái đứa “tôi” ngu xuẩn đã có một ý tưởng thông thái, đó là bỏ thử một quả vào mồm và xem nó sẽ thấy nào. Không mất nhiều thời gian lắm để nhận ra rằng tôi đã mắc sai lầm.
Bất cứ cái gì trông giống như “được sinh ra từ địa ngục” thì không nên ăn, đáng ra tôi phải thấy điều đó sớm hơn chứ.
Trong lúc nhai tôi cảm thấy như Guy Fieri (ND: một người nổi tiếng trong lĩnh vực nhà hàng) được đưa đến Flavortown vậy. Nó mọng nước và ngọt, có thể coi đó là quả ớt ngon nhất mà tôi từng nếm thử. Tôi có chút ngạc nhiên khi một thứ nguy hiểm lại có thể ngon đến như vậy. Nhưng đến khi tôi nuốt quả ớt, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích và câu nói “Chúc may mắn, đồ ngu!” khi nó trôi dần xuống họng.
Đấy là lúc niềm vui chấm dứt.
Trong một tích tắc tôi cảm thấy như bị bắn thẳng về phía mặt trời. Con quỷ xúc từng xẻng than nóng rẫy đổ thẳng vô miệng tôi. Tôi chưa bao giờ được nếm thử mức cay đến thế này trước kia. Nó giống như là bạn đặt một tổ kiến lửa nhỏ vào mồm và để cho chúng bò loạn xạ lên vậy. Tôi từng bị kiến lửa cắn rồi, và cái cảm giác này cũng giống như thế.
Nó thực sự là địa ngục đấy. Cả người tôi rung lên như bị mắc chứng Parkinson, mồ hôi hơi ẩm túa ra từ mọi chỗ trừ cái mông của tôi, và mặt tôi thì đỏ ngang mấy quả ớt. Tôi không biết dung nham có phu ra từ mấy cái lỗ trên người mình không nữa, nhưng tôi có thể cảm thấy Tử thần (nguyên gốc: Reaper) đang chế giễu mình:
“Đồ ngu, sao ngươi dám thách thức sức mạnh của ta?”
Tới thời điểm này tôi biết mình gặp rắc rối rồi. Rắc rối to vãi *** luôn.
Tôi cứ thế lao xuống sâu hơn tới các tầng của địa ngục. Chắc sẽ phải mất hàng giờ trước khi tôi bắt đầu cảm thấy ổn hơn một chút. Tử thần giờ đã chiếm giữ lục phủ ngũ tạng, và linh hồn của tôi, làm tù nhân. Còn thân xác tôi thì giữ tôi làm con tin để trả đũa cho những gì tôi vừa mới làm. Đến lúc này tôi cảm thấy như Mike Tyson và George Foreman đấm thùm thụp vào lục phủ ngũ tạng của mình. Bụng tôi như miếng lagsana bị đập bẹp dí vậy. Còn nhớ mấy con kiến lửa chứ? Chúng chưa bỏ đi đâu. Chúng đang có những giây phút nô đùa ở dưới dạ dày và ruột của tôi. Tôi vô cùng hối hận và bắt đầu cầu nguyện với người phán xét trên cao kia để chấm dứt nỗi đau và sự thống khổ này.
Lúc này tôi đã uống vài viên thuốc tiêu hóa và nói lời cầu nguyện, hi vọng tìm thấy vài sự cứu rỗi nào đó.
Tới thời điểm này tôi nhận ra không thể cứu giúp mình được nữa. Tất cả đã quá muộn. Tử thần đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tôi. Từng giờ trôi qua, những đợt trừng phạt cứ thế tràn qua tôi, đợt sau thì tệ hơn đợt trước. Nó không hẳn là quá dữ dội nhưng mà cũng chả nhẹ nhàng hơn nhiều đâu. Nó là những cơn co rút đều đặn và những cơn đau kéo dài hàng giờ sau khi tiêu hóa cái đồ quỷ nhỏ bé chết tiệt ấy.
Tôi biết rằng mấy cục phân cay sẽ là chương cuối cùng của cái trải nghiệm này, kiểu như trùm cuối của trò chơi điện tử vậy. Hi vọng rằng, Quora ạ, tôi có thể thoát ra khỏi sự giam giữ của Tử thần và sống để kể một câu chuyện khác tại đây.
Trong khi ban nhạc Blue Oyster Cult nói rằng bạn không bao giờ hoảng sợ trước Tử thần, tốt nhất là bạn nên như thế. Tôi sợ Tử thần. Đáng ra tôi nên kính trọng quyền năng của Tử thần. Tử thần đã bắt tôi phải trả giá cho sự khinh suất của mình. Giờ thì tôi đã nhớ điều đó.