Như nhiều cặp vợ chồng khác, tôi và vợ đến với nhau vì tình yêu. Tuy nhiên, tình yêu cũng không thắng nổi thời gian, những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Hai vợ chồng xuất thân đều nghèo, cưới nhau rồi sinh con, bao gánh nặng trên vai khiến chúng tôi mệt mỏi.
Tôi hay nhìn vào những gia đình khác, thấy ghen tỵ với họ. Nhiều người thật may mắn, sinh ra đã có bàn đạp sẵn để bay lên. Nếu họ xuất thân nghèo như tôi, ít ra họ cũng may mắn lấy được vợ giàu có, được cậy nhờ bên ngoại. Còn tôi, nhìn đi nhìn lại chẳng có một lợi thế gì.
Tôi chỉ có ưu điểm lớn nhất là đẹp trai, nhưng “đẹp có mài ra mà ăn được đâu”, vợ tôi vẫn thường nói thế mỗi khi ai khen chồng cô ấy đẹp như ngôi sao điện ảnh. Cô ấy từng đắm đuối vẻ ngoài của tôi, cuối cùng cũng chán nản nhận ra “đẹp không ăn được”.
Chúng tôi luôn cố gắng chăm chỉ, chắt chiu nhưng “tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống”. Lương nhận tháng nào tiêu hết tháng ấy, có đợt con ốm nhiều còn phải đi vay. Những khi ấy, vợ chồng nở với nhau một nụ cười cũng khó.
Rồi người ấy xuất hiện, là con gái của sếp tôi. Cô ấy thua tôi 4 tuổi, chưa chồng, không xinh đẹp. Tôi vốn chẳng có ấn tượng gì về cô ấy, cho đến khi tôi nhận ra cô ấy thích tôi.
Cô ấy đi làm chỉ để cho vui, để không phung phí thời gian vào những trò vô bổ như lời bố cô ấy nói. Cô hay đến chỗ tôi làm việc, ngồi đó nói đủ thứ chuyện, kiếm cớ nhờ hướng dẫn việc nọ việc kia.
Lúc đầu, tôi hơi khó chịu vì thái độ quá vồn vã này. Tôi là đàn ông, mà đàn ông thường chỉ thích ở gần những cô gái đẹp. Cô ấy nhìn đi nhìn lại, không có nét nào đáng yêu.
Một ngày, vào ngày sinh nhật tôi, cô ấy tặng tôi một chiếc đồng hồ. Khi lên mạng tra giá, tôi tá hỏa vì nó quá đắt tiền. Tôi mang trả lại, cô ấy chỉ cười: “Đắt gì chứ, nếu anh thích, em có thể mua cho anh cả trăm cái như thế. Với em, thứ đắt giá nhất chính là trái tim anh kìa”. Ngay lập tức, tôi như bị lời nói của cô ấy đánh gục.
Cô ấy biết tôi đã có vợ, có một con gái nhỏ nhưng vẫn thẳng thắn đưa ra đề nghị: Nếu tôi chịu bỏ vợ con đến với cô ấy, cô ấy sẵn sàng cho tôi tất cả. Cô ấy thích tôi và muốn có được tôi.
Tôi trở về nhà, tâm trạng mông lung, rối bời, nghe tiếng vợ vừa nấu cơm, vừa thở than giá thịt giá rau tăng mà lương không tăng. Vợ kể, tháng này người ta thi nhau cưới vợ, cưới chồng, thiệp xếp thành chồng, chắc âm lương mất. Tôi nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay nhận ra rằng, tiền hoàn toàn có thể mua được niềm vui và hạnh phúc.
Tôi bắt đầu cáu bẳn, gây sự với vợ. Những lời vợ than vãn hàng ngày, sao giờ nghe lại thấy khó chịu đến thế. Vợ tôi không để ý rằng, tôi đã thay đổi. Cuối cùng, tôi quyết định nói thẳng, tôi chán ngấy cuộc sống này rồi.
Vợ nhìn tôi hoang mang: “Ý anh là gì?”. “Anh muốn ly hôn”, tôi trả lời dứt khoát. Vợ tôi chỉ nhếch mép cười rồi quay mặt đi, cô ấy vốn nghĩ tôi nói đùa, còn bảo: “Anh viết đơn đi, em ký”. Nhưng khi nhìn tờ đơn ly hôn tôi chuẩn bị sẵn, cô ấy tái mặt không nói nổi nên lời.
Cô ấy hỏi lý do vì sao muốn ly hôn? Khi nghe tôi nói rằng, tôi đã yêu người khác, cô ấy lập tức ký đơn không do dự. Chúng tôi không có tài sản gì chung, ngoài con gái. Vợ nói, cô ấy sẽ nuôi con. Tôi hứa sẽ gửi tiền phụ cấp hàng tháng. Vợ chồng tôi đã chia tay nhau như thế, nhanh như một trò đùa.
Khi tôi xếp đồ rời khỏi căn phòng trọ, nhìn con gái đang ngủ say, vợ tôi quay mặt đi, lòng thấy có chút nhẫn tâm. Chính tôi cũng không biết mình thực sự đang làm cái gì, không hiểu sao lại đến nông nỗi ấy. Nhưng nghĩ đến ngày mai cuộc đời sẽ sang trang mới, tôi dứt khoát bước đi.
Tôi về ở trong căn chung cư cao cấp của nhân tình.
Tôi muốn đăng ký kết hôn nhưng bạn gái thì không. Cô ấy nói, đăng ký kết hôn chỉ là tờ giấy vô giá trị. Nếu không còn yêu, giống như tôi và vợ tôi vậy. Cô ấy nói có lý, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Nhờ nhân tình là con gái sếp, tôi được thăng chức.
Với năng lực của tôi, lên làm quản lý sẽ nhiều người không phục. Tôi biết họ xì xầm, bàn tán sau lưng tôi, nhưng trước mặt không dám ho he lời nào.
Sau khi ly hôn, tôi vẫn gửi tiền chu cấp cho con gái nhưng không gặp lại họ. Bạn gái tôi không thích điều đó, tôi cũng không muốn trái ý khiến cô ấy phật lòng. Cuộc sống mà tôi ước ao thật ra không như tôi mong đợi. Chỉ sau hai năm, tôi như biến thành “chân sai vặt” của bạn gái, ngoài ra không có sự tôn trọng.
Khi tôi tỏ thái độ, cô ấy nói: “Anh đòi hỏi gì, anh có năng lực gì ngoài vẻ ngoài sáng sủa? Anh đang ở trong nhà của tôi đấy. Nếu anh muốn ăn to nói lớn, hãy trở về bên “cái máng lợn” cũ của anh đi”.
Lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại nhắc nhở tôi phải rời đi. Tôi muốn về nhà, muốn gặp lại con gái. Tôi sẽ tìm vợ cũ xin tha thứ để làm lại từ đầu.
Thế nhưng, khi tôi quay trở lại căn nhà trọ cũ, vợ và con gái đã không còn ở đó. Tôi gọi điện, vợ cũ nói họ đã chuyển đi. Cô ấy cũng thông báo sắp kết hôn, còn nói rõ ngày giờ mời tôi đến dự.
“Cảm ơn anh đã bỏ tôi”, đó là 6 chữ cuối cùng vợ cũ nói trước khi cúp máy. Tôi ngồi bệt xuống trước căn phòng trọ khép cửa, cảm thấy bóng tối như vây quanh mình.