BIỆT GIAM TRẮNG – BIỆN PHÁP TRA TẤN TÂM LÝ KINH KHỦNG NHẤT

Nếu được hỏi về một hình thức tra tấn dã man nhất, bạn sẽ nghĩ tới thứ gì? Ghế điện, treo ngược cành cây hay cho “làm bạn” với nước đá hàng giờ liền?

Phần lớn việc tra tấn thường được dùng khi cần tra khảo và với những hình thức gây đau đớn thể xác như trên thì hiệu quả cũng rất khó đảm bảo.

Có người sẽ khai ra sự thật, có người sẽ nói dối hoặc nói bừa bất cứ thứ gì để được thoát tra tấn, lại cũng có trường hợp nhất quyết đóng vai “anh hùng” không chịu hé răng nửa lời.

Cũng bởi lý do này, người ta quyết định đưa tra tấn lên một tầm cao mới – tra tấn tâm lý. Và thế là “Ám ảnh căn phòng trắng” ra đời.

Tất cả những gì cần thiết chỉ là một căn phòng cách âm với mọi thứ bên trong nó đều mang màu trắng: tường trắng, cửa trắng, đèn trắng. Tù nhân cũng chỉ được mặc quần áo trắng và ăn cơm trắng trong suốt thời gian ở trong đó. Khủng khiếp hơn biệt giam, người ta luôn để đèn ánh sáng trắng 24/24. Cách thức này khiến tù nhân không thể phân biệt được ngày hay đêm.

Ở một mình trong một căn phòng toàn màu trắng, không âm thanh của cuộc sống, không ánh sáng tự nhiên, tù nhân như bị chính ánh sáng trắng thiêu đốt.

   + Ban đầu, những cảm giác khủng khiếp sẽ chưa đến.Nhưng sau một thời gian, cảm giác thiếu thốn (thiếu những cảm quan hàng ngày về thời gian, nhiệt độ và môi trường) sẽ khiến tù nhân bắt đầu thấy bứt rứt.

    + Sau 1 đến 2 tuần biệt giam trong phòng trắng, họ mất hoàn toàn cảm giác và ý thức. Các giác quan bỗng trở nên thừa thãi, ảo tưởng bắt đầu xâm chiếm tâm trí họ. Sự cô lập khiến phần “người” mất dần, thay vào đó phần “con” bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.

    + Họ bắt đầu la hét, hoảng loạn và không còn khả năng điều khiển tâm trí hay cảm xúc. Sự túng quẫn, thiếu thốn sẽ khiến họ cầu xin được chết.

 Tra tấn thể xác may ra còn có thể chữa lành, nhưng chấn thương tâm lý nặng nề thì không bao giờ.

Lý giải khoa học

Theo các nhà khoa học, màu trắng thường mang lại cho con người chúng ta cảm giác sạch sẽ, mát mẻ. Thậm chí, màu trắng tinh khôi còn giúp duy trì huyết áp, giúp người nổi nóng nhanh chóng cân bằng cảm xúc.

Tuy nhiên, quá nhiều màu trắng trong một không gian hẹp và tiếp xúc màu trắng trong một thời lâu sẽ khiến người ta từ cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo đến trầm cảm và có nhiều suy nghĩ tiêu cực.

Một khi bị đưa vào phòng trắng, con người ta sẽ không thể trở lại trạng thái bình thường và sẽ mang những ám ảnh đó suốt phần đời còn lại kể cả khi đã được thả ra. Một số di chứng có thể kể đến là bệnh sợ màu trắng hoặc thường xuyên gặp phải tình trạng “nửa tỉnh, nửa mơ”.

Amir Fakhravar – một người bị nhốt tại phòng trắng vào năm 2004 trong suốt 8 tháng, kể về ký ức kinh hoàng ngày đó: “Khi họ thả tôi ra sau ngần ấy thời gian, tôi không còn là người bình thường nữa. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ được khuôn mặt bố mẹ mình”.

Điều trị thần kinh có thể giúp cải thiện đôi chút, tuy nhiên việc phục hồi tinh thần hoàn toàn lại như cũ là giấc mơ quá xa vời với những tù nhân này.

Nguồn: Mai Hoàng Ngọc Anh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *