1. Trước đây thì tôi không tin, nhưng sau này trong một lần đi dạo, chuyện xảy ra với tôi đã khiến cho tôi có chút tin vào chuyện luân hồi chuyển thế!
Ngày đó tôi cùng hội bạn thân đi dạo phố, mua sắm, chúng tôi đi vào một trung tâm thương mại, đến một cửa hàng bán đồ thể thao ở lầu 2 để lựa đồ, có một người phụ nữ dắt theo đứa con trai 2 tuổi, còn có mẹ chồng của cô ấy (hoặc bác ấy là mẹ ruột của cô, điều này tôi cũng không rõ), bước vào cửa hàng. Trong lúc tôi đang đợi bạn thử đồ, đột nhiên tay tôi bị nắm lấy, tôi quay qua nhìn thấy đứa bé đó, đứa bé cũng đang nhìn tôi cười, tôi chào rồi hỏi: “Mẹ của con đâu?” Đứa bé chỉ tay về phía tôi, tôi cười, vẻ ngây ngô khi nhận nhầm mẹ khiến tôi cảm thấy nó thật dễ thương. Sau đó tôi dắt nó đi tìm mẹ, một lát sau, bà nó đến dẫn nó đi.
Tôi vẫn đứng trong cửa hàng, lựa quần áo, đứa trẻ đó lại chạy đến chỗ tôi. Thế là tôi chơi đùa cùng nó, nó chỉ từng bộ quần áo cho tôi xem, tay nó vẫn nắm chặt tay tôi không buông. Bà của nó lại đến tìm nó, hỏi nó rằng: “Mẹ con đi đâu rồi, mẹ con đâu rồi ta?” Trước mặt bà của nó, nó vẫn chỉ tôi. Tôi và bà nó cười vì sự ngây thơ của nó, lúc này mẹ của nó bước đến, bà nó lại hỏi: “Ai là mẹ của con?” Nó quay qua nhìn mẹ nó, rồi lại nhìn tôi, thế rồi nó chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ nó lúc đó biến sắc, bà nó kéo nó lại rồi dạy nó: “Đây mới là mẹ của con.” Tôi cũng nhanh chóng rời đi tìm bạn, không bao lâu sau, đứa trẻ lại chạy đến chỗ tôi, nắm chặt tay tôi. Bạn tôi còn trêu: “Sinh con trai từ lúc nào mà nó lớn thế này?”, tôi chỉ có thể cười.
Rồi tôi kêu bạn nhanh chóng rời đi, trả nó lại cho mẹ nó, vì tôi sợ cứ như thế, họ sẽ nghĩ tôi là người bắt cóc con nít.
Chỗ cửa hàng chúng tôi mua ở lầu 2, khi chúng tôi chuẩn bị xuống lầu, đứa bé đó đã chạy theo sau vừa khóc vừa gọi mẹ, mẹ ruột và bà nó chạy lại ôm, bảo rằng tôi không phải là mẹ nó, nó cứ giãy giụa, khóc chảy hết cả nước mắt nước mũi, không nghe lời ai cả, cứ níu lấy tay tôi gọi mẹ.
Nói thật, lúc đó sống mũi tôi cay cay, đứa trẻ đáng yêu như vậy, dù là vì nguyên nhân gì mà nhận lầm người, thì khi thấy nó khóc đến như vậy, tôi thật sự chịu không nổi.
Sau này, tôi kể lại chuyện này cho một người chị theo đạo Phật. Chị ấy nói, khi trẻ con còn nhỏ, lúc chúng chưa nhận thức được nhiều điều, chưa vướn bụi trần, chúng sẽ còn nhớ được chuyện của kiếp trước, có thể kiếp trước đứa trẻ đó chính là con của tôi, nhưng kiếp này, chúng tôi không có duyên phận để làm mẹ con nữa……
>Kiếp này trùng phùng, nhưng bạn đã không còn nhớ được chuyện của kiếp trước, còn đứa trẻ đó sau này lớn lên, cũng sẽ quên đi những chuyện đã từng xảy ra, có điều nếu hai người vẫn còn có duyên thì chắc chắn sẽ được gặp lại!
>Thật thần kì
>Mau tìm lại đứa trẻ ấy đi
>>Tìm lại rồi cũng có làm được gì đâu, cưỡng cầu duyên phận sẽ không có kết quả tốt.
>Nói không chừng tương lai sau này, đứa bé đó sẽ trở thành con rể của thớt=))
>Có ai nghĩ, hai người kia mới là kẻ bắt cóc, đứa trẻ làm vậy để cầu cứu không
>>Nghĩ nhiều rồi, đứa trẻ 2 tuổi không có suy nghĩ được tới đó đâu
>>Bạn biến suy nghĩ của đứa trẻ thành suy nghĩ người lớn à
>>Bắt cóc rồi đem vô chỗ mua sắm để làm gì???
2. Chuyện tiền kiếp và hiện tại có thật hay không thì tôi không biết, nhưng tôi muốn chia sẻ với mọi người về chuyện mà bản thân tôi đã trải nghiệm qua!
Trước khi tôi và chồng tôi kết hôn, tôi đã từng mơ thấy một giấc mơ khá kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình sống ở thời quân phiệt, tôi là một cô gái hát rong kiếm sống, dạng người chỉ bán giọng hát chứ không bán thân. Tôi được mời đến nhà của chồng hiện tại hát kịch, trong giấc mơ của tôi anh ấy là một sĩ quan, nhưng vẻ ngoài xấu hơn so với hiện tại, lại còn đầu trọc, trên đầu còn có một vết sẹo.
Lúc mời tôi về diễn, anh ấy không có ở nhà, tới lúc tôi lên diễn chưa hát được bao nhiêu thì anh ấy đạp cửa nhà xồng xộc bước vào, dàn lính phía sau anh áp giải theo vài người đàn ông, nhìn thấy tôi anh ấy nổi trận lôi đình, nghi ngờ tôi là gián điệp của quân địch cài vào=))
Thế nhưng từ trước tới giờ tôi và anh chưa từng gặp nhau bao giờ, tôi càng không thể là gián điệp, tôi cố giải thích nhưng anh ấy không có kiên nhẫn, còn bảo không muốn nghe tôi giải thích nhiều lời, bắt buộc phải thêu chết tôi.
Mơ đến đó, tôi thấy cảnh tượng thay đổi, tôi bị trói đứng vào một cái cột, xung quanh là củi và dầu, anh ấy bước đến gần tôi, nói rằng chỉ cần tôi thừa nhận mình chính là gián điệp được cài vào với người sĩ quan cấp cao là anh ấy thì anh ấy sẽ không thêu chết tôi. Trong lòng tôi nghĩ, tôi thực sự không có làm chuyện đó thì tôi phải thừa nhận thế nào?
Lúc đó tôi dường như chỉ là cô gái 17, 18 tuổi, mặc một chiếc áo màu đỏ, tôi nghĩ làm người phải sống tốt, phải lương thiện, không được nói dối, làm liên lụy tới người khác, thế nên tôi kiên định nói: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ngài, tôi cũng không phải là gián điệp, những người bị bắt kia tôi hoàn toàn không quen biết”.
Kết quả anh ấy đã thẳng tay ra lệnh kêu hạ nhân châm lửa, lúc anh ấy chuẩn bị rời đi, anh ấy đã nói với tôi: “Kiếp này là ta có lỗi với cô, kiếp sau ta nhất định sẽ bù đắp lại cho cô cả đời!” Trước khi tôi chết trong đầu còn nghĩ: “Tôi thật sự không quen biết ngài, tôi không biết gì cả, kiếp sau ai cần ngài bù đắp!” Sau đó tôi tỉnh dậy.
Kiếp này tôi và chồng hiện tại là bạn học cấp 2, anh ấy là học sinh mũi nhọn của lớp tôi, lúc nào trong top học xuất sắc anh ấy cũng đứng hạnh nhất, hạng hai. Còn tôi mặc dù được xếp học lớp chuyên, nhưng lúc nào cũng đứng khoảng hạng 100=)). Vì lý do chiều cao cơ thể, tôi được xếp ngồi cùng bàn với anh ấy, nhưng tôi ít tiếp xúc với anh ấy.
Lúc đó trong lớp tôi là một người vô danh, học thì tệ, người thì xấu, thầy cô cũng không để ý tới, trông rất tầm thường. Chỉ có anh ấy lúc nào cũng đối tốt với tôi và quan tâm tôi. Lúc bước vào lớp học hay lúc ra về, anh ấy hay trêu tôi, gọi tôi là ốc tiêu, tí hon. Mãi cho đến lúc cô dạy văn đăng một bài viết lên bảng tin trong trường, bài viết kể về một tình yêu mập mờ, trong đó nam chính hay gọi nữ chính là ốc tiêu, tí hon, thì anh ấy không còn gọi tôi như thế nữa.
Trong một lần học tiết thể dục, trời mưa, thầy giáo cho chúng tôi chơi trò chơi, người nào thua sẽ biểu diễn một tiết mục, trong lớp tôi ai cũng thông minh, nên tôi vô cùng lo lắng, bản thân lại phản ứng chậm, cuối cùng tôi thua, nên tôi đã hát một bài . Bởi vì giọng hát hay, nên tôi được cả lớp vỗ tay khen ngợi.
Rồi anh ấy đại diện cho trường đi thi Olympic, trước hôm thi một ngày, anh ấy chủ động kéo ghế ngồi đối diện tôi, hy vọng tôi có thể hát tặng cho anh ấy nghe một bài, xem như là lời chúc anh ấy thi tốt. Lúc đó lớp vừa dọn vệ sinh xong, đa số các bạn học đều ra ngoài chơi, chỉ còn một số ít ở lại, nếu không thì anh ấy không có to gan như vậy đâu. Tôi nhìn thấy anh ấy ngại đến mức đỏ mặt tía tai, bản thân cũng muốn anh ấy thi thật tốt để đem vinh quang về cho trường cho lớp, nên đành miễng cưỡng hát tặng một bài. Mặc dù lúc bắt đầu có hơi fail, nhưng anh ấy cực kỳ thích thú!
Sau này lên cấp 3, chúng tôi không học cùng nhau nữa, anh ấy vẫn thường hay viết thư cho tôi, đến năm lớp 11 chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Cuối cấp 3, sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã tìm lại bạn học cũ để xin họ cách có thể liên lạc lại với tôi, rồi chúng tôi bắt đầu liên lạc lại với nhau. Trong khoảng thời gian học đại học, chúng tôi vẫn duy trì liên lạc. Anh ấy thường xuyên dặn tôi tuyệt đối không được một mình đi chơi với người con trai khác, vì sợ tôi sẽ bị người khác làm hại, biết người biết mặt không biết lòng….. pla pla các kiểu.
Mãi cho đến lúc tôi giả vờ bảo rằng tôi bị thất tình, thì anh ấy mới lộ bộ mặt thật. Ngày ngày quan tâm tôi, trò chuyện với tôi, rồi sau đó theo đuổi tôi =.= Sau 7 năm chúng tôi yêu xa, đã cùng nhau ký giấy kết hôn, qua một năm sau chúng tôi đã tổ chức làm đám cưới, cho đến ngày hôm nay vẫn chưa có baby! Trong khoảng thời gian yêu xa, anh ấy đã học xong chuyên ngành của mình, còn học xong nghiên cứu sinh 985. Trong khi đó tôi chỉ học cao đẳng, sau này mới học bổ túc thêm và hoàn thành chuyên ngành của mình, vẫn là nhờ vào sự giúp đỡ của anh ấy, kể ra thật mất mặt!!!!!!!
Tôi thừa nhận, lúc anh liên lạc lại với tôi, tôi muốn duy trì liên lạc với anh ấy chỉ vì hồi đó anh ấy là học sinh giỏi nhất lớp, còn tôi thì học không ra gì, tôi chỉ muốn bản thân mình có thể làm nền cho con của tôi sau này, ai có ngờ anh ấy lại trở thành chồng tôi! Còn anh ấy tới ngày hôm nay vẫn không chịu thừa nhận từ cấp 2 đã thích tôi
cưới nhau về được 2-3 năm, tôi phát hiện trên đầu của anh ấy có vết sẹo y như trong giấc mơ! Có thấy thần kỳ không????
>Kiếp trước anh ấy làm sĩ quan, nợ bạn một mạng không đáng, kiếp này từ từ mà trả đi
>>Trông dáng vẻ của anh ấy trong mơ giống như nhờ vợ mới được làm sĩ quan haha, chẳng liêm khiết gì hết, kiếp này phải đày đọa ngược lại mới được xD
>Bạn có mơ thấy người vợ kiếp trước của anh ta không haha
>>Đến hiện tại thì chưa xD