#1
Tôi lấy bạn gái của tôi khi cô ấy đang nằm viện, phải làm phẫu thuật, trên đường trở về nhà mình để nói chuyện về lễ cưới của bọn tôi, cô ấy bị tai nạn, tai nạn xe khiến cô ấy mất đi một chân. Khoảng thời gian đó tôi luôn chăm sóc cho cô ấy, người gây tai nạn thì bỏ chạy, tất cả tiền viện phí thuốc thang đều do tôi chi trả, gia đình tôi cũng không giàu có gì cho cam, chỉ là tôi dùng tất cả hơn ba trăm nghìn tệ ( hơn 900 triệu) tiền tiết kiệm để lo cho cổ, mà thật ra số tiền này là để dành mua nhà trả góp.
Ca phẫu thuật khá thành công, hôn lễ cũng được dời lại, sau đó tôi đưa cô ấy đến Hàng Châu để làm chân giả. Do học đại học ở Hàng Châu nên tôi có khá nhiều bạn bè ở đó, họ đều khuyên can tôi: “Tao nghĩ là mày nên nghĩ lại cho kĩ, mày vậy là đã hết lòng hết dạ với cổ rồi, nhưng không đến mức phải kết hôn luôn đâu. Mày nghĩ thử đi, mất một chân rồi mà vốn dĩ sức khỏe của cô ấy cũng không tốt, lỡ sau này ảnh hưởng tới khả năng sinh con thì sao, đây là chuyện cả đời đó. Sao phải vì một người con gái mà để bản thân khổ cả đời chứ?”
Mọi người xung quanh cũng ủng hộ ý kiến bạn học của tôi, đừng để bản thân phải khổ cả đời. Hơn nữa còn lí trí mà phân tích những mặt hạn chế sau khi kết hôn giùm tôi.
Tôi là người Hàng Châu, còn bạn gái tôi là người Nội Mông, chúng tôi quen biết nhau khi cùng làm việc tại Ôn Châu. Lúc đó tôi mới chân ướt chân ráo tới Ôn Châu chưa được bao lâu, nhà ở cũng bé tí như lỗ mũi, còn cô ấy chỉ mới 16 17 tuổi. Sau này tôi mới vừa làm vừa học đại học, và cũng hứa với cổ sẽ mua một ngôi nhà thuộc về chúng tôi, cùng nhau cố gắng.
Sau khi xảy ra tai nạn, mọi người từ người nhà đến bạn bè và cả người nhà cô ấy đều khuyên tôi hãy chia tay vì không muốn tôi bị liên lụy. Tôi thì chẳng muốn nói chuyện với họ, họ thì chắc cũng chẳng biết tôi nghĩ gì. Vì dù tôi có quyết định thế nào họ đều chấp nhận được.
Còn về bạn học, tôi trả lời: “Cô ấy bên tôi đã 9 năm rồi, từ khi cô ấy 16 tuổi mới tốt nghiệp cấp hai đến giờ, muốn tôi bỏ rơi cô ấy sao, sao có thể được chứ. Những người nói từ bỏ, nói yêu đương gì đó chỉ là những người có văn hóa có học như các cậu thôi, những người chỉ tính toán với tình yêu, tính toán với vốn liếng hôn nhân, tới lúc có chuyện thì nói bỏ là bỏ. Thứ mà các người muốn chỉ là cuộc sống đầy vật chất, sống cùng ai không phải mục đích cuối cùng của các người. Còn đối với những người ít học như bọn tôi chỉ biết mỗi việc làm người phải đáng với lương tâm, phải sống cho xứng đáng với người khác. Tôi bỏ rơi cô ấy chẳng khác nào giết chết cô ấy? Tôi không thể làm vậy được.”
Các bạn hỏi tôi có hối hận không ư? Sao có thể hối hận được.
Có lúc tôi nghĩ rằng khi bạn gặp một người mà bạn, không phải do hai người các bạn không đủ khả năng để bên nhau mà là do đối phương cứ một mực nói với bạn rằng khoảng cách là vấn đề, thu nhập là vấn đề, địa vị xã hội là vấn đề, nói tóm lại là đâu đâu cũng là vấn đề. Cứ cho là yêu nhau một khoảng thời gian đi, đến lúc một người xảy ra chuyện thì người kia cũng dễ dàng rời bỏ. Bởi vì càng có học người ta sẽ càng toan tính khó khăn này có ảnh hưởng tới mình hay không từ tình cảm đến vật chất. Lúc không có gì xảy ra, người đó sẽ nói với bạn chuyện tình đôi mình thật đẹp, đến khi có chuyện là lật mặt ngay nói rằng áp lực của họ rất lớn, họ yêu bạn nhưng bất lực, mong bạn tha thứ.
Chỉ là, thế giới của chúng tôi không giống vậy, chúng tôi không nhà, không nhiều niềm vui, chúng tôi chỉ có nhau. Dù cho một ngày nào đó tôi mất đi năng lực kiếm tiền đi nữa, tôi biết rằng cô ấy sẽ nói với tôi: “ Anh à, chẳng sao cả, em sẽ kiếm tiền nuôi anh, chỉ là hơi khổ một tí, anh có chịu không?”
_______________________________
#2
Má nó ơi hối hận muốn chết luôn á. Hối hận quá trời quá đất luôn.
Vợ tui cổ thích chia sẻ mấy nội dung xàm xàm trong group gia đình mà cổ lại chẳng bao giờ coi thử mình đang gửi cái gì.
Hồi nãy đây cổ bị lừa gửi cái gọi là “ Nhấp coi World Cup tặng dung lượng 4G”
Thế quái nào nói lại thành ra cái này
[Hot] Nam giới xuất tinh sớm phải làm sao đây? Bí quyết khống chế việc xuất tinh sớm
Hay lắm giờ thì cả gia đình dòng họ đều nghĩ tui bị yếu sinh lí.
Tui không muốn sống nữa……..
( Cái tặng dung lượng đó là lừa đảo, ấn hay chia sẻ thì nó sẽ hiện ra mấy trang 18+ ấy)
_____________________________
#3
Hối hận, nhưng chúng tôi đã li hôn rồi
Vợ cũ của tôi rất xinh đẹp, tất nhiên đây là lý do lúc đầu chúng tôi lấy nhau. Mặc dù lúc quen nhau tôi đã biết cô ấy lười biếng, nhưng tôi nghĩ tôi có thể thuê một người giúp việc bán thời gian để làm việc nhà, chẳng sao cả. Trước khi kết hôn, cô ấy đi làm với mức thu nhập 2000 tệ một tháng (hơn 6 triệu), sau khi kết hôn, tôi nói với cô ấy rằng mọi chi tiêu cá nhân của cổ hay chi tiêu trong gia đình tôi sẽ lo tất, không cần biết cô ấy kiếm được nhiều hay ít hay là làm không công, nhưng tôi vẫn mong cô ấy sẽ tiếp tục đi làm, không phải vì tiền mà là để không bị lạc lõng với người và không bị xã hội đào thải. Cô ấy lại nói: Chỉ có những thằng đàn ông bất tài mới để vợ đi làm. Cho nên cô ấy nghỉ làm. Vậy cũng được đi, trong thời gian rảnh rỗi đó tôi mong cô ấy học làm bánh, đi tập yoga và cắm hoa, chỉ vì để cô ấy có sở thích nghiệp dư phòng hờ, nhưng cổ không hứng thú.
Cổ không đi làm nên ngày nào cũng ngủ tới 12h trưa, dậy rồi thì gọi đồ ăn ngoài, không thì sang nhà ba mẹ tôi ăn chực cơm rồi đợi tôi về nấu bữa tối. Nếu hôm đó tôi bận không về kịp thì cổ sẽ gọi đồ ăn ngoài tiếp. Còn chiều lại thì chơi game, coi phim, tụ tập với bạn bè. Vấn đề chính đây, dần dần bị rủ rê học thói cờ bạc, cái gì cũng độ cũng cược, thích nhất là cược cá độ Mark Six, mới nửa năm thôi mà cô ấy thua gần 200 nghìn tệ ( 600 triệu đồng) Mà tiền đó là tiền tôi dành dụm. Tôi nói với ba mẹ cô ấy, cổ bị la mắng mấy trận rồi hứa sau này không tái phạm.
Do cô ấy dính vào bài bạc, nên chúng tôi thường xảy ra cãi vả, tôi bắt đầu hạn chế tiền bạc cho cô ấy lại, mọi việc trong nhà, muốn mua gì tôi đều mua cả. Do đưa tiền ít hơn trước nên cô ấy bắt đầu bực tức mấy ngày liền. Thật ra tiền sính lễ tiền cưới, mua nhà sửa nhà đã ngốn gần hết tiền tiết kiệm của tôi rồi, còn nhà cô ấy không bỏ tiền ra, đã vậy còn trộm của tôi 200 nghìn tệ. Lúc đưa quà cưới tôi đưa cho ba mẹ cô ấy 88 nghìn tệ ( gần 300 triệu) , ba mẹ cổ chỉ lấy hai tám ngàn, còn lại đều đưa cổ tiêu sạch.
Mấu chốt dẫn tới li hôn là do hôm đó người ta gọi điện tôi tới cháy máy để đòi nợ, kể cả số điện thoại ba mẹ tôi cũng không yên, kết quả lộ ra là cô ấy mượn tiền xã hội đen đánh bạc, mượn hơn 300 nghìn tệ ( 900 triệu) Nhà còn một cửa hàng nhỏ, tôi bán đi trả nợ, trả xong tôi lập tức li hôn mặc kệ cha mẹ cô ấy nói gì đi nữa. Thật ra họ cũng tức giận, trước ngày li hôn cô ấy có quay về nhà nhưng cha mẹ cổ nhốt không cho vào nhà. Sau thì hai người họ tới tìm tôi hứa sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt, sẽ bắt cô ấy đi làm, khuyên tôi đừng li hôn. Nhưng thôi, tim tôi đã nguội lạnh rồi, chẳng còn niềm tin gì nữa cả
