Câu chuyện xảy ra ở thị trấn chúng tôi, trẻ con trong thị trấn đều chạy nhảy khắp nơi, chúng tôi đều có để mắt đến chúng. Một hôm, hình như có 2-3 người lái một chiếc xe tải nhỏ đến, chúng bắt cóc một đứa trẻ sau đó bế lên xe, đúng lúc bị một người hàng xóm nhìn thấy, ông ta đã hét lên rằng có người bắt cóc trẻ con, có người bắt cóc trẻ con. Vì chỗ chúng tôi hầu như mọi người đều có xe điện hoặc xe máy và đều được đỗ ở trước cửa, nên khi đó có những mấy chục người cưỡi mười mấy chiếc xe đuổi theo và chỉ một lúc sau đã bao vây chiếc xe tải đó.
Sau đó có vài anh chàng to con đã khống chế tên bắt đứa bé, đứa bé được về nhà, còn hắn ta bị trói lại. Trên xe còn hai tên, chúng muốn chạy nhưng kết quả là bị chặn lại. Người dân gọi chúng xuống xe nhưng chúng không xuống, vì vậy người dân đã cử người ở lại canh giữ, sau đó tra hỏi tên bị trói kia. Lúc đầu hắn nói rằng chỉ muốn chơi cùng đứa trẻ….cái quái gì vậy? Muốn chơi cùng đứa trẻ mà lại ôm nó chạy? Cuối cùng hắn đã thừa nhận, có khoảng 3-4 người đã về lấy rìu, cưa và đập phá chiếc xe. Hai tên trong xe vì quá sợ nên đành phải mở cửa đi xuống. Sau khi tra hỏi chúng thừa nhận chúng là bọn buôn người, vì vậy người dân đã báo cảnh sát, và mọi người đoán xem trong thời gian chờ cảnh sát đến thì số phận 3 tên đó như thế nào?
Toàn thân chúng đều là máu vì bị dùng dây gai đánh đến nỗi chúng còn bị ngất đi (tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng rất đau đớn), chiếc xe tải nhỏ kia cũng bị phá nát. Cảnh sát đã hỏi rõ tình hình trước, sau đó mới gọi xe cứu thương, kết quả là một trong 3 tên là một tội phạm bị truy nã, hai tên còn lại một tên chuyên trộm cắp còn một tên thì là tòng phạm, hình như cuối cùng bị kết án mấy năm. Đúng rồi, trong quá trình đó bố mẹ của tên buôn người còn muốn kiện người dân và nói rằng họ cố ý làm bị thương người khác nhưng cuối cùng lại bị kiện ngược lại và phải bồi thường một ít tiền…tại sao ư? vì ở đây chẳng có ai nhìn thấy cả, camera cũng không thấy, cảnh sát cũng không thấy…chỉ đơn giản vậy thôi.
Bọn buôn người quả thực là đáng chết.
________
[ 14623 likes]
Thủ phạm chính trong một vụ buôn người lớn ở Trùng Khánh – Bành Hồng Cúc đã bị lừa bán trong lúc trốn chạy.
Vào ngày 17/8/1992, cảnh sát đã tiến hành một hoạt động bắt giữ quy mô lớn và đã bắt giữ 27 tên buôn người, nhưng tên đầu trùm là Bành Hồng Cúc lại trốn thoát và bỏ trốn trong 12 năm. Điều khiến cảnh sát ngạc nhiên đó là Bành Hồng Cúc chạy trốn được những 12 năm không phải là do ẩn náu giỏi, mà bởi vì bà ta bị bán bở một kẻ buôn người khác.
Một ngày vào tháng 8/1992, sau khi bán xong đứa trẻ, Bành Hồng Cúc từ Hà Nam quay trở về Trùng Khánh, vừa xuống xe bà ta đã nghe được tin dữ từ một tên đồng bọn rằng “chồng chị bị bắt rồi, bây giờ tình hình nguy hiểm lắm, chị mau trốn đi”. Bành Hồng Cúc nghe vậy thì hồn bay phách lạc và ngay lập tức bỏ trốn. Đầu tiên, bà ta trốn đến Hà Nam, ở đó có một số người quen nên có thể ẩn náu. Nhưng không lâu sau đó, cảnh sát Hà Nam cũng bắt đầu tìm kiếm dấu vết của bà ta. Xem ra thì nơi này đã không còn an toàn nên chắc phải tìm chỗ nào khác kín đáo hơn. Thế là bà ta trốn theo hướng Bắc đến tận Mông Cổ, lúc ấy bà ta mới thấy yên tâm hơn. Nhưng khi bỏ trốn, trong người bà ta chỉ có 250 tệ và đã nhanh chóng bị tiêu hết không còn đồng nào. Để sống sót, bà ta thậm chí còn phải vào xưởng gạch để làm những công việc vất vả, thế nhưng đến ngày phát lương thì tên chủ lại không trả tiền. Cho dù bị vậy nhưng bà ta cũng chỉ biết chịu đựng không dám kêu ca, càng không dám báo cảnh sát.
Sau này, bà ta quen với một người thanh niên trẻ tự nhận đến từ Tứ Xuyên, quá vui mừng vì gặp được đồng hương bà ta đã nhanh chóng tin tưởng hắn. Nửa tháng sau, “đồng hương nhỏ” nói với Bành Hồng Cúc rằng có thể giới thiệu bà ta đến một nhà xưởng ở Sơn Tây làm việc. Vì đang phải nghĩ cách để kiếm sống sinh tồn, bà ta không hề nghi ngờ lời hắn nói nên đã đi cùng đến Sơn Tây. Bà ta cũng không bao giờ nghĩ ra được là một người lão làng trong nghề như bà ta lại rơi vào tay của một tên thanh niên trẻ. Đến Sơn Tây, tên thanh niên trẻ đã bán bà ta với giá 3500 tệ cho một lão già độc thân họ Triệu. Bà ta có nằm mơ cũng không thể mơ được rằng mình cũng có ngày này. Một cái hang mười mấy mét nghèo đói đã trở thành nhà mới của Bành Hồng Cúc. Để bà ta không bỏ trốn, nhà họ Triệu đã lấy hết tiền, chứng minh thư trên người bà ta, còn cử người theo dõi (nhà họ Triệu đã bán một con lừa và mua về một chiếc ti vi cho bà ta đỡ buồn). Nỗi sợ hãi kinh hoàng vì phải trốn truy nã, sự phẫn nộ khi bị bán và môi trường sống nghèo khổ cùng với lao động nặng nhọc hàng ngày đã đánh bại Bành Hồng Cúc. Đến năm thứ 2, bà ta đã mắc bệnh sỏi mật và huyết khối não, sau đó bị liệt nửa người, tuy rằng đã được điều trị nhưng vẫn rất khó cử động chân.
Trong khoảng thời gian này, bà ta cũng đã nghĩ đến việc tự thú, nhưng khi nghe đến việc người chồng trước đây của bà ta đã bị xử bắn vì tội buôn người thì bà ta lại hoảng sợ. Cứ như vậy 12 năm trôi qua. Tháng 6/2003, cảnh sát Trùng Khánh nhận được điện thoại tố cáo mới biết được được thông tin của Bành Hồng Cúc. 30/1/2004, sau khi xác minh rõ thông tin của người tố cáo, cảnh sát đã đến Sơn Tây và tiến hành dẫn giải Bành Hồng Cúc về Trùng Khánh xét xử. Trên đường bị dẫn giải về, bà ta đã được tắm gội sạch sẽ và thay một bộ quần áo sạch do cảnh sát đưa. Sau khi mặc quần áo mới, bà ta đã ôm mặt khóc lóc và nói mình bị lừa bán đã 12 năm, từ đó đến nay mới được tắm 3 lần, không những thế mà còn không được tắm sạch. Lúc bỏ trốn, con gái nhỏ nhất của bà ta mới 1 tuổi rưỡi, trong những năm bỏ trốn này, bà ta cũng mong ngóng từng ngày được nhìn con một lần. Thế nhưng khi chờ đến khi về đến Trùng Khánh, cả 3 đứa con và bố mẹ già đã 80 tuổi đều không muốn gặp mặt bà ta. Khi được phỏng vấn và ta đã nói “Cuộc đời này của tôi thực sự thất bại, già rồi mà không còn gì trong tay, mất nhà, mất chồng, mất con, mất tất cả. Chỉ trách mình lúc đầu không nên kiếm tiền theo kiểu thất đức như vậy”.