Anh ‘đại thúc’ khiến tôi rung động từ thuở nhỏ… (Phần 2)

Ngày hôm sau, sáng sớm thức dậy, một cảm giác thật là tuyệt vời. Tôi tính toán thời gian, đợi anh tang ca tối xong, tôi đoán là mình phải ngủ nhiều một chút thì tối mới thức khuya được. Đến tầm gần 11h, tôi nhắn cho anh một câu, “Thẩm tổng, anh có còn nhớ em không?” Sau đó tôi đợi, đợi đến trời tối đen như mực, anh vẫn chưa trả lời tôi. Cảm giác thật thất bại, hôm qua có thể là anh lướt trạng thái, nửa đên buồn chán nên mới bình luận một chút thôi, căn bản là không có ý gì cả. Cũng có thể là anh có thấy tin nhắn của tôi, nhưng cảm thấy quá vô nghĩa nên không trả lời.

Sau khi ăn cơm tối, tôi ngồi trên giường, cứ bấm ra bấm vô trang tài khoản wechat của anh, cứ thế nhiều lần liên tục, huhu. Và đột nhiên, khung chat hiện ra hàng chữ, “Thường thì luôn nhớ những khách hàng từng trao đổi đổi tác, là chuyện nên làm mà”. Tôi không hiểu lắm, lại tiếp thêm một câu, “Hôm nay bận quá, xin lỗi nha.” Đây có phải là đang giải thích với tôi không, tự nhiên tôi cảm thấy có tia hy vọng mong manh nào đó.

Tôi trả lời, “Không sao ạ, em không có làm phiền anh đâu ha”. Nhưng thực thế thì đầu óc tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào để cuộc đối thoại không bị nhạt, làm thế nào để có thể nói chuyện tiếp với anh. Anh trả lời tôi ngay sau đó, “Không phiền.”

Tôi tiếp lời anh, “Vậy về sau có vấn đề gì thì em có thể hỏi anh được không ạ?” Nói thật thì tôi đã hồi hộp muốn chớt rồi, nhưng vì để tìm lý do được “quang minh chính đại” nói chuyện với anh, tôi phải tận dụng hết mọi khả năng thôi.

Anh cũng thoải mái, trả lời tôi, “Đương nhiên là được.” Còn thêm một câu, “Xưng hô khách sáo quá, sau này đừng gọi như thế nữa nha, haha.”

Tôi ôm điện thoại nằm trên giường lăn qua lăn lại, bạn cùng phòng ngó qua hỏi tôi mùa xuân tới rồi hả…

Nếu bạn hỏi tôi, chẳng phải tôi từng nói tôi rất ngoan sao, còn độc thân hơn 20 năm trời, vậy tại sau lại có thể chủ động được như vậy, lại còn tìm đủ mọi cách bắt đầu câu chuyện nữa cơ, thì tôi chỉ có thể trả lời là ngoan nhưng không đồng nghĩa với nhát gan yếu đuối, ngoan ở đây chính là hiểu chuyện. Mẹ tôi bận rộn kiếm tìm lo gia đình, hầu hết thời gian là tôi đều ở một mình, nên tâm tư có lẽ thấu đáo hơn một chút.

Sau đó, vì đã có lí do chính đáng rồi nên tôi không ngừng tìm những vấn đề câu hỏi học thuật để nhờ anh giải đáp. Dần dần, cuộc sống thường ngày có gặp chuyện gì cũng bắt đầu than vãn với anh đôi ba câu. Công việc của anh thực sự rất bận, thường thì phải qua vài tiếng, anh mới trả lời tin nhắn, nhưng chưa lần nào bỏ sót tin của tôi cả. Có lần, tầm 1-2h sáng, anh bận rộn công việc xong, thấy tin nhắn tôi gửi đến từ mấy tiếng trước, anh cũng trả lời tôi như thường. Từ những câu đối thoại vụn vặt hằng ngày, đại khái tôi có thể biết được, anh là tự thành lập công ty, quy mô không lớn lắm, nhưng đang trên đà phát triển lớn mạnh. Anh bận rộn như thế cũng là điều dễ hiểu.

Có thể lúc ban đầu, điều tôi ấn tượng chỉ là nhan sắc của anh, nhưng về sau, khi giao tiếp với anh nhiều hơn, tôi hoàn toàn bị hấp dẫn bởi người đàn ông này rồi. Anh không giống với mẹ tôi. Từ nhỏ tới lớn, cách mẹ dạy dỗ tôi là, bất kể gặp phải chuyện gì, mẹ chỉ bảo tôi nên làm như thế này, phải làm như thế kia, cũng có thể mẹ quá bận nên không rảnh để ngồi diễn giải mọi việc cho tôi hiểu. Nhưng khi tôi hỏi anh vấn đề gì đó, anh bằng lòng lắng nghe cách nghĩ của tôi trước, rồi phân tích mặt lợi hại, sau đó mới cho ý kiến tốt nhất theo suy nghĩ của anh, và cuối cùng đều hỏi tôi, “Em cảm thấy sao?”. Anh bằng lòng giải thích những nghi vấn trong đầu tôi, cũng bảo tôi phải tự đi khám phá và tìm hiểu. Tôi hy vọng những năm tháng về sau, người đàn ông này sẽ luôn tồn tại trong cuộc đời tôi.

Tôi không biết anh có chút hảo cảm nào với tôi hay không, nhưng có thể khẳng định, anh không hề ghét tôi.

Chúng tôi cứ nói chuyện trên mạng như thế cho đến sắp tới lễ 1.5 (Quốc tế Lao động), tôi hạ quyết tâm sẽ tỏ tình, nhân lúc nghỉ, nếu như thành công thì sẽ có thời gian bên nhau ăn lễ, còn không thì ở nhà khóc cho qua mùa lễ lộc cũng được, sau đó quay trở lại là một “hảo hán” mạnh mẽ như trước kia. Nhưng tôi không muốn phải tỏ tình qua mạng, thế là nhân dịp 1.5, mời anh bữa cơm với lí do để cảm ơn thời gian vừa qua đã giúp đỡ tôi. Nhắn tin hẹn anh, nhưng không ngờ là anh đang đi công tác ở Thượng Hải, sau lễ mới quay trở lại. Kế hoạch trước đó đã tan tành, tôi nhất thời không biết phải trả lời anh như thế nào.

Do dự một lúc, tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Nếu như tôi đến tìm anh ấy thì sao? Thế là giả bộ không vui, nói tôi không tin, còn chất vấn anh có phải không muốn gặp tôi nên mới tìm lí do đi công tác hay không. Sau đó, anh gửi cái meme mặt cười, “Bạn nhỏ thật dễ thương”, mở chức năng chia sẻ vị trí, tôi liền chụp màn hình định vị của anh. Sau đó hài lòng nói, “Dạ, tin anh rồi, thế thì để lần sau cũng được”. Vì chúng tôi đã nói chuyện cũng lâu rồi, tôi cũng hiểu được chút ít về tính khí của anh, nên tôi mới dám bày ra cái vẻ tinh nghịch như thế với anh đấy.

Sau đó, tôi bắt đầu đặt vé, dò đường, tìm khách sạn gần đó.

Chiều ngày 30, tiết học kết thúc, tôi xuất phát lên tàu điện, bắt đầu chuyến đi đến Thượng Hải. Trước lúc đi, tôi có kể chuyện này cho đứa bạn thân nghe, bảo là tôi phải đi tỏ tình. Nó nói sao tôi lại to gan như thế, nhưng cũng dặn tôi phải cẩn thận, có chuyện gì thì thông báo liền cho nó, nó sẽ báo cảnh sát. Tôi cười cười, tốt xấu gì cũng là người tôi thích, chắc không có tồi tệ đến như vậy đâu. Sau thì sự thực chứng minh, tôi đã đúng, và cũng có sai.

Sau khi đến trạm tàu Thượng Hải, tôi dựa theo hình ảnh đã chụp trước đó tìm đến địa chỉ đã lưu. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố này, thực sự cũng có chút hoang mang, mọi thứ đều xa lạ.

Tôi đến khách sạn đã đặt trước đó, xong xuôi thì cũng 7h tối rồi. Tôi nằm trên giường gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh có đang bận không. Qua một lúc sau, anh mới trả lời, “Sắp xong rồi, sao thế?” Tôi đoán là anh tưởng tôi lại tìm anh hỏi han gì đó đây mà, tôi lại hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”, anh trả lời, “Chưa, để tan họp đã”. Tôi nghĩ, hì hì, ngay cả ông trời cũng giúp tôi hay sao!!!

Sau đó, tôi gửi định vị của tôi cho anh, nói thêm câu, “Lúc trước mời không được, thế thì hiện tại em có thể mời anh ăn cơm được chưa?”

Anh lập tức hỏi số điện thoại của tôi, tôi còn tưởng anh giận chứ, làm sợ hết hồn. Đang không biết phải nhắn sao cho anh thì điện thoại báo cuộc gọi đến, anh hỏi tôi có phải một mình đến hay không, giọng điệu có hơi tức giận, cuối cùng là bảo tôi không được đi đâu, xong việc thì anh sẽ đến tìm tôi.

Mặc dù có chút mất mát, nhưng lòng tôi vừa phấn khởi vừa hồi hộp. Nghĩ đến việc sắp được gặp anh, tôi mau mau thay đồ, tô thêm chút trang điểm.

Bây giờ nghĩ lại, thấy bản thân lúc đó thật đáng khâm phục, tuổi trẻ muốn làm gì thì liền đi thực hiện cái đó, không cần phải đắn đo tốt xấu, nhưng rồi thời gian đẩy đưa, bạn chợt phát hiện bản thân lại trở nên hèn nhát nhu nhược,…

Khoản 8h hơn, anh gửi tin nhắn cho tôi, “Thu dọn đồ đạc của em, mang theo, đừng để sót lại cái gì, anh đứng dưới đợi em”. Tôi nhất thời không hiểu gì cả, nhưng vẫn làm theo. Xuống dưới, tôi đã nhìn thấy anh, ngồi trên sofa trong sảnh, mắt nhìn điện thoại, chắc là đang còn bận gì đó. Tôi chậm chậm đi đến đứng trước mặt anh. Anh ngước đầu đứng lên, “Đi làm thủ tục trả phòng”. Tôi căng thẳng nói lại, “Thế em ở đâu bây giờ”, chắc anh sẽ không làm gì tôi đâu ha. “Anh sẽ sắp xếp. Em ở một mình, anh không an tâm”.

Sau khi làm thủ tục trả phòng xong, anh gọi một chiếc xe, tôi liền mở cửa trước định ngồi lên, anh nói, “Ra sau ngồi”, sau đó tôi nghe lời ra ghế sau ngồi với anh. Tôi căng thẳng đến mức tay đổ đầy mồ hôi. Trước lúc gặp anh thì trong đầu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến đây lại quên sạch. Im lặng một hồi, anh lên tiếng, “Bạn nhỏ, em chính là vì đến mời tôi ăn cơm thôi hả?”, “Ừm… dạ”, “Muốn ăn gì”, “Em… em mời, anh…anh chọn”. Có trời mới biết vì sao tôi lại trở nên ngu ngốc như vậy. Sau đó nghe được tiếng cười khẽ của anh, “Thật là bạn nhỏ dễ thương”. Huhu, dịu dàng quá đi mà…

Anh dẫn tôi đến khách sạn nơi anh đang ở, đặt một phòng với cái giá mà tôi không thể ở nổi….

…To be continued…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *