AI RỒI CŨNG PHẢI TRẢ GIÁ CHO VIỆC MÌNH LÀM

Năm đó, tôi đỗ vào 1 trường Y. Nhận vô số lời chúc mừng, lần đầu tiên tôi thấy hãnh diện và tự hào về bản thân vô cùng. Nhưng ra ngoài mới thấy trời cao đất rộng. Cái việc là 1 học sinh chuyên hóa xuất sắc ngày xưa chẳng là gì. Suy cho cùng điểm đầu vào của tôi cũng ko cao, chưa kể vô số các bạn là hs giỏi quốc gia và hs đạt giải thi quốc tế đc tuyển thẳng. Kết quả của những học kỳ luôn khiến bố mẹ tôi thất vọng, đem tôi ra so sánh với thành tích của đứa khác, tôi buồn và có chút chán nản…

Cho tới khi gặp em – người con gái đã tiếp thêm nguồn năng lượng tích cực để tôi có thể vững vàng bước tiếp con đường đã chọn. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ buổi sáng định mệnh ấy. Tôi đang đi vào KTX thì em luống cuống chạy đến xin nhờ 1 cuộc gọi, máy em hết pin mà đợi bạn mãi ko thấy. Tôi vui vẻ đưa điện thoại cho em. Trong lúc em bấm tôi nhìn em không rời. Em đến từ Huế nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng em lại có 1 vẻ đẹp rất riêng. Nhận lại đt nhưng tôi không đi ngay, mà lại đứng bắt chuyện, tôi thật sự bị hút bởi đôi mắt và nụ cười của em. Em đang học bên ngoại thương.May làm sao khi cô bạn em xuất hiện cũng là lúc tôi xin được chút thông tin để liên lạc. Sau những tn xã giao ban đầu, chúng tôi nc nhiều hơn, cũng trà chanh vỉa hè như bao người bạn khác. Em kể về Huế của em đầy tự hào, vì cùng là sinh viên xa nhà nên có vô số chuyện để nói cùng nha. Đúng là duyên số, chúng tôi yêu nhau!

Đó là khoảng thời gian đẹp vô cùng của tuổi trẻ tôi. Em là cô gái thông minh, đôn hậu và rất hiểu chuyện. Tôi thấy may mắn vì có em, bên em thật hạnh phúc, thật dễ chịu. Tôi vẫn còn nhớ vào những ngày đông rét ở HN, em luôn mang thức ăn sang viện khi tôi trực đêm. Thấy em lạnh cóng đến môi tím tái, tôi giận ko cho em cực khổ thế này nữa. Vậy mà vẫn có những tối tôi vội vã chạy ra và chỉ biết ôm em thật chặt vào lòng. Tôi yêu thương em bao nhiêu tôi càng cố gắng học hành để mong sau này lo cho em nhiều hơn.

Mùa hè năm ấy, em dẫn tôi về Huế trên chuyến tàu đêm. Em thích tàu hỏa lắm, e bảo nếu có nhiều tg em vẫn thích đi tàu hơn đi máy bay. Bố mẹ em đều là nhà giáo, sau em còn có 1 em trai. Trong bữa ăn em bỗng nhiên hỏi’ con lấy chồng xa ba mẹ có buồn ko?’, mẹ em nói 1 câu làm tôi cũng dễ chịu’ ở mô cũng được, hạnh phúc là được con’. Nhưng đó là gia đình em, còn bố mẹ tôi thì khác, ko thích em vì em quá xa xôi. Nhưg chẳng hề gì, em sẽ theo tôi đi bất cứ đâu mà. Tp Huế về đêm yên tĩnh thật, ở đc 2 ngày mà em dẫn tôi đi khắp nơi như thể chẳng còn cơ hội dẫn tôi đi lần thứ 2 ấy. Nhưng đúng là vậy…

Tôi ra trường, trở về bệnh viện tỉnh làm. Em ở lại HN làm việc, ban đêm còn đi dạy thêm tiếng Anh. Em bảo nếu cần em sẽ chuyển sang hướng đi dạy ngoại ngữ, vì em thấy cũng thích hợp vs cv này. Chúng tôi dự định sẽ xin phép cưới sớm. 

Nhưng cuộc đời khắc nghiệt, đó là khi mẹ tôi bắt tôi lựa chọn giữa gia đình và em, là khi muốn tôi làm quen vs 1 cô gái mẹ chọn. Mẹ gọi cho em bảo em nên chấm dứt . Giá như ngày ấy tôi đủ bản lĩnh để giữ hạnh phúc của riêng mình, ko thực dụng chạy theo danh vọng chỉ vì 1 vị trí tốt trong bv, 1 suất đi học nước ngoài chờ sẵn….Tôi hèn nhát nt chia tay em và bắt đầu mối quan hệ mẹ tôi sắp sẵn. Em năn nỉ xin hãy cho nhau tg suy nghĩ lại. Tôi ko nỡ dứt luôn mà đồng ý. Trớ trêu thay cho 1 thằng tồi như tôi, cô gái tôi ms quen có bầu, chúng tôi làm đám cưới. Tôi cố gắng ko đăng gì trên fb sợ em thấy, sợ em đau. Nhưg làm sao giấu được khi 1 ngày vợ tôi mượn đt và tự ý đổi ảnh đại diện là hình cưới chúng tôi. Tôi chỉ nhận 1 tn duy nhất từ em” Anh cưới vợ rồi à? Anh bỏ em thật rồi à? Hnay em nhận chứng chỉ giảng dạy rồi đó”

Tôi đau đớn và sống trong sự dày vò của 1 kẻ phản bội. Tôi cầu mong em được hạnh phúc. Vì em tử tế, vì em sống tốt thế kia mà.

Tôi có những bước tiến trong cv nhưg hôn nhân ko hạnh phúc. 4 năm sau chúng tôi ly hôn, và 2 năm sau đó vợ cũ tôi đi bước nữa, tôi xin được nuôi con gái, ông bà nội chăm cháu cũng rất tốt. Tôi bắt đầu nghĩ về em, mà thật ra tôi chưa bao giờ quên em. Tôi ko có tin tức gì, tôi nào dám hỏi bạn em, tôi có tư cách gì mà quan tâm tới cuộc sống của em. Nhưg tôi luôn nghĩ em đang hạnh phúc vs mái ấm của riêng mình, còn tôi thì đang trả giá cho sự bội bạc ấy. Nhưng thật không ngờ. Vào 1 hôm lướt fb, tôi run cả người khi thấy em được tag vào 1 lời chia buồn. Tôi vào Fb em, rất nhiều lời chia buồn. Không thể nào, em đã rời khỏi thế gian này mãi mãi!

Tôi cố lục lại số đt cô bạn em, may quá vẫn là cô ấy. ‘ dạ, nó mất rồi anh. Phát hiện bệnh hơn 1 năm thì mất’. Tôi choáng váng, nước mắt chảy dài. Nước mắt của sự hối hận tiếc thương và tội lỗi. Vì quá đau buồn sau chia tay, em vào nam làm việc, tham gia các tổ chức dạy học miễn phí, ko rõ em có quen ai không nhưng đến khi mất, em vẫn 1 mình. Tôi đặt vé vào Huế…

Đám tang em phủ đầy loài hoa em yêu thích, bạn bè rất đông đến tiễn em. Đứng trước di ảnh em tôi, nụ cười hiền lành ngày nào vẫn còn nguyên đó, nhưng em đã về trời rồi. Nàng thiên sứ của tôi ơi- trong lòng tôi gào khóc đau đớn.

Tôi trở lại công việc thường ngày, vẫn là 1 bác sĩ nhiệt huyết với nghề, nhưng khoảng tg đó tôi cảm giác như mình đang ‘sống mòn’. Giỗ năm đầu tiên, mẹ tôi muốn được đi cùng. Đứng trước mộ em, mẹ rơi nước mắt và không nói gì cả. Tôi cũng hiểu nỗi lòng của mẹ, và cả tôi cũng thế…

Có những sai lầm khiến chúng ta day dứt cả đời. Tôi lấy công việc cứu chữa người, tận tâm vs nghề để khỏa lấp bớt những day dứt ấy. Bởi khi còn sống, em rất thích giúp người giúp đời bằng những khả năng nhỏ của mình.

Thương và nhớ em!!!! Xin lỗi em rất nhiều…ngàn lần xin lỗi em..

Tôi vốn không tin vào 2 từ duyên nợ, vì người ta thường dùng 2 từ duyên nợ để làm lí do cho sự thay lòng.

Rồi ‭1‬ ngày chúng ta sẽ gặp hoàn cảnh: yêu ‭1‬ người tiến khong được, buông không nỡ, không muốn tàn nhẫn nhưng lại tàn nhẫn. Rồi tự đau lòng Chỉ chắc chắn trách lúc đó yêu không bằng tham vọng nên giờ đau lòng đáng

Đang định viết, bảo anh văn vở quá anh ạ. Cô gái ấy quá tốt để bị anh đối xử 1 cách hèn nhát như thế. Chia tay cũng chẳng đàng hoàng?Cuối cùng, người tốt như cô gái kia. Thì lại chẳng có được hạnh phúc trọn vẹn

Lúc còn sống với nhau k đối xử tốt với nhau k tử tế với nhau. Lúc chết r thì lời xin lỗi cũng đc cái vẹo gì đâu.

Ước gì có đoạn ngược: phát hiện ra đứa con gái mình dành quyền nuôi cũng là đổ vỏ, và anh bác sĩ thực ra bị vô sinh.

Xin lỗi chứ a và cái gđ của a sống như l vậy. Mẹ a nữa, chả hiểu giỗ đầu của ngta bà đi theo làm gì, khóc làm gì:)) giả tạo thế chứ lại

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *