Tuổi 20, ta thấy cuộc sống không chỉ toàn màu hồng như những gì ta tưởng tượng. Đã có lúc ta khóc hết nước mắt khi bị hiểu lầm, cũng có lúc ta thấy giận chính mình vì không tin tưởng vào bản thân, có lúc ta chỉ biết im lặng khi gặp khó khăn, cũng chẳng muốn chia sẻ cùng ai, và cũng có lúc chỉ muốn biết mất khỏi thế giới này. Nhưng mọi chuyện rồi cũng qua vì bên cạnh ta luôn có bạn bè và những người yêu thương ta. Tuổi 20, thật sự cần biết bản thân thích cái gì, để còn theo đuổi, còn đam mê, còn rèn luyện và phát triển bản thân để làm những thứ mình thích, tại sao phải biết mình thích gì ở tuổi 20?. Cuộc sống, xã hội và mọi thứ không ngừng thay đổi nên bản thân mình phải biết thích gì, vì mỗi chúng ta chỉ có thể làm tốt nhất công việc mà mình thích thôi, khi làm việc mình thích, bản thân sẽ tự cố gắng, tự có niềm vui, việc làm sẽ trở nên ý nghĩa hơn, đặc biệt chúng ta sẽ chẳng bỏ cuộc giữa chừng, chẳng phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo trái tim mình mách bảo ắt sẽ hạnh phúc. Tuổi 20, tuổi để thả mình vào những ước mơ ngông cuồng. Không ai đánh thuế ước mơ và cũng chẳng ai cho bạn ước mơ. Ước mơ có thể ngông cuồng, càng ngông càng hay, càng hấp dẫn và hứng thú, càng chông gai và thử thách. Có thể ta sẽ không thể chạm vào nó nhưng dù sao thì bạn cũng đã đi qua được nhiều ước mơ của người khác rồi. 20 tuổi, ta vùng vẫy trong những lựa chọn. Nếu năm 18 tuổi, ta chọn lựa con đường để đi, năm 22 tuổi ta đã biết con đường mình phải đi, thì năm 20 tuổi, ta băn khoăn tự hỏi: Con đường mình đang đi có phải là con đường mình muốn đi? Con đường mình muốn đi có phải là con đường dễ đi nhất? Ta không biết dừng lại, bước tiếp hay rẽ sang một hướng khác? Và khi ấy ta rơi vào hoang mang, nhiều người đã chọn bỏ, vài người theo đến cùng, và hầu như tất cả chúng ta đã phải đấu tranh rất lớn để quyết định. 20 tuổi, ta muốn yêu, nhưng ta lại sợ yêu. Tình yêu tuổi 20 dẫu đã phải bớt đi cái hồn nhiên của tuổi 18 nhưng vẫn chưa với nổi tới sự già dặn của tuổi 22. Cảm xúc tròn trịa hơn nhưng lại vẫn chưa liền thành một nét để ta tin thứ tình cảm đó sẽ kéo dài mãi mãi. Khi tình yêu tan vỡ, ta không còn hồn nhiên để dễ dàng quên đi, cũng không thể lạnh lùng mà chẳng quên đi như khi ta đã lớn. Ta chỉ biết ôm nhớ thương, hờn dỗi, vùi mình trong nỗi buồn miên man. Và khi ấy ta rơi vào cô đơn. 20 tuổi, cuộc sống đá cho ta một cú.Ta đã tưởng mình khá ổn trong việc tìm cách cân bằng mọi chuyện, giữa việc học, chuyện tình cảm, cuộc sống và các mối quan hệ… Nhưng có lẽ ta đã nhầm. Không còn trẻ con để dựa dẫm mãi vào người khác như tuổi 18, nhưng lại chưa đủ trưởng thành để bắt đầu tự đứng trên đôi chân của mình như tuổi 22. Ta loay hoay giữa những rắc rối, không biết phải hỏi ai, không biết mình nên làm gì.. Khủng hoảng, nếu như khủng hoảng tuổi 18 ta hay nghĩ đến một bi kịch khủng khiếp để giải thoát, khủng hoảng ở lứa tuổi 22 ta bắt đầu chấp nhận đó như là một phần cuộc sống của mình .Thì ở tuổi 20, ta hãy học cách vượt qua khủng hoảng. Ai trong cuộc đời chẳng đôi lần “chơi vơi”, chẳng biết mình là ai, mình cần gì và muốn gì. Ai trong đời chẳng đôi lần bước qua những “khoảng trắng”, thấy mọi thứ vô nghĩa và thấy mình vô giá trị. Ai trong đời chẳng đôi lần”yếu mềm” đến nỗi bật khóc vì cô đơn, bật khóc vì tình yêu, vì những chuyện cỏn con. Ai trong đời cũng trải qua những điều tồi tệ như thế. Nên bạn ơi, hãy cứ ngủ một giấc thật ngon, rồi khi tỉnh giấc hãy đối diện và vượt qua tất cả. 20 tuổi, ta tự tin mình đã đủ lớn để vượt qua khủng hoảng này thôi mà.
Tuổi 20 của tôi thì sao nhỉ? Cũng khủng hoảng, cũng chơi vơi, mọi thứ trong mắt tôi cũng “mông lung như một trò đùa”. Nhưng…Năm tôi 20 tuổi, tôi bắt đầu muốn nhiều hơn. Tôi muốn đi đâu đó xa xa, thức dậy ở một thành phố thật lạ và lắng nghe những âm thanh của một buổi sáng thật khác. Tôi muốn ăn những món ăn mới thay vì “sáng nay bánh mỳ hay xôi mặn”. Tôi muốn bước đi trên những con đường chưa bao giờ đặt chân tới, đi đến tận cuối xem nó sẽ có gì cho tôi. Tôi muốn đôi mắt, lồng ngưc và trái tim tôi mở rộng ra cho những trải nghiệm mới lạ, những vùng đất mới, những con người mới để xem thế giới của họ có gì hay ho hơn tôi không. Tôi muốn đầu tư vào bản thân nhiều hơn, đầu tư cho bản thân là sự đầu tư không bao giờ lỗ mà, tôi muốn nâng cao bản thân, nâng cao giá trị bản thân, kiến thức, kĩ năng, khả năng,…dù chưa biết có thành một người có ích, một người chia sẻ hay là có đủ trình để tán gái hay không. Nhưng ít nhất cũng để thế giới của tôi rộng ra thêm từng chút. Tôi muốn thử tất cả những điều mới mẻ để xem mình thực sự giỏi cái gì, và tôi thực sự muốn cái gì. Tôi muốn thế giới của mình vì mình mà sẽ thay đổi. Dù ít hay nhiều, vẫn sẽ là thay đổi…
Năm tôi 20 tuổi, ham muốn và trải nghiệm từ những điều nhỏ nhoi là cách giúp tôi tìm thấy tuổi 21 của mình. Không đao to búa lớn, không mơ mộng xa vời, chỉ đơn giản là muốn và làm thôi…
Cảm ơn anh/chị đã đọc bài. Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú, hãy để nó đá bạn về phía trước..
#pbn
#trainghiemsong