ĐÂU LÀ NHỮNG BỨC ẢNH TRUYỀN CẢM HỨNG ĐÁNG SỢ NHẤT?
A: Angel Santiago, Student of Epictetus, Camus, and Machiavelli
https://qr.ae/pNKj0m
____________________
NẾU BẠN MUỐN TỰ LÀM MÌNH HOẢNG SỢ ĐÔI CHÚT, THÌ HÃY NHÌN ẢNH NÀY. (Hình 1)
Nhìn kỹ vào nhé.
Loài người nhận biết hình ảnh rất dễ. Cứ mỗi một vòng tròn là một tháng của đời bạn. Và ngay ở góc dưới bên phải đó, là tuổi 90 của bạn (lúc đấy bạn mà đi được tiếp là có phước lắm đó!).
Tôi khá chắc rồi ai cũng sẽ có cái cảm giác “Ôi sao mình đã già vậy rồi cơ à!“
Bạn biết đấy, cái cảm giác khi bạn nhận ra Gameboy Advance được phát hành năm 2001, hay dành cho mấy người lớn tuổi hơn đang đọc bài này, Super Nintendo phát hành năm 1991, và dành cho một số ít hơn, Atari 2600 được phát hành năm 1977.
Ừ đúng rồi, một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua. Với tôi, tôi mới vừa trải qua ‘trung điểm’ của đoạn từ lúc sinh ra đến lúc 30 tuổi. Trong khoảng thời gian đấy, tôi thấy mấy thứ điên rồ vđ!
- 9/11, vụ tấn công khủng bố tồi tệ nhất trên đất Mỹ.
- Harry Porter, prequel và sequel của Star Wars, rất nhiều bộ phim được làm lại, và MỜ-CÊ-U (tí quên đấy!)
- Sự ra đời của iPhone.
- Myspace, Facebook, Twitter, Instagram, Snapchat.
- Tôi đã từng chơi game thực tế ảo (hồi bé tôi nghĩ mấy cái này là viễn tưởng thôi!)
- Barack Obama, Tổng thống Mỹ da đen đầu tiên.
- Dragon Ball Z, Naruto, One Piece, đủ các thể loại anime hay manga khác nữa.
- Phim truyền hình. Đặc biệt là Game of Thrones.
- GPS
- Xe điện
- Tác động đến đời sống văn hóa của Internet.
- và MEMES.
Tôi khá chắc là bạn có thể nghĩ ra cả tỷ thứ đã xảy ra từ năm 1996.
Nếu bạn lớn hơn tôi, thì đảm bảo còn nhiều thứ hơn.
Nếu bạn nhỏ hơn tôi, thì bạn vẫn có thể xem xem cuộc sống sẽ thay đổi nhanh như thế nào trong 1 hay 2 thập kỷ thôi.
Nhưng mà, nhìn như hình kia có lẽ là hơi mệt. Nếu chỉ là từng tháng này qua tháng khác, thì chắc bạn chưa thấy được độ nghiêm trọng của ý mà tôi đang truyền đạt.
(Hình 2)
Cứ mỗi một hình kim cương là 1 năm của đời bạn.
Tôi giờ đang ở dòng thứ 3 rồi. Nghĩa là, nếu tôi không ngỏm sớm, thì còn khoảng 6 dòng nữa trước khi tôi đi. Lúc tôi còn ở dòng 2, suýt chút nữa tôi đã nghỉ chơi ở đấy rồi (ý tôi là tự tử đó…)
Mac Miller còn 64 hình nữa, trước khi mất.
Heath Ledger còn 62.
Họ đều làm những điều thật tuyệt vời khi còn sống, những thứ mà tất cả những người khác đều không thể làm được. Thử tưởng tượng họ đều sống được đến 90 đi. Họ đã làm được rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà họ có.
Tôi sẽ bỏ lỡ cực kỳ nhiều thứ, nếu tự sát, mặc dù 70 năm nữa cũng đâu phải là nhiều nhặn gì (Ừ, tôi biết. Thời gian kỳ cục mà. Nó vừa có cảm giác rất nhiều và rất ít vào cùng 1 thời điểm).
Cứ thử nghĩ xem. Con số 70 cảm giác thật to khi bạn còn bé, phải không? Nếu như bạn nhận được $70 tiền lì xì, thì bạn sẽ là Richie Rich (Trans: badam tsssssssssssssssssssss!)
Em trai tôi (có 6 tuổi thôi), từng nói với tôi thế này:
“Angel à, em quý anh 100!“
“Angel à, em quý anh 100!“
Đúng rồi. MỘT TRĂM. Với em ấy thì, đấy là con số lớn nhất trong đầu rồi. Rõ ràng là, cậu ấy muốn nói là vô hạn (mong là thế), à mà tôi lạc đề rồi…
Lần trước tôi về thăm, nó tăng con số đấy lên hẳn 1000! 100 không còn to như nó nghĩ nữa.
(Hình 5)
Giờ thì, hãy nhìn vào bối cảnh lớn nhé. Thấy cái chấm kia không? Là chúng ta đó.
À mà không chỉ có tôi và bạn đâu.
Đó là toàn bộ lịch sử được ghi chép lại của con người, kéo dài đâu đấy chừng 5000 năm.
Mặt trời là thứ duy nhất mà có thể quan sát được toàn bộ tiến trình này, từ lúc Trái đất được tạo ra, đến sinh vật đầu tiên trên Trái đất, cho đến cụ tổ của cụ tổ của cụ tổ của biết bao nhiêu đời nhà bạn, cho đến bạn.
Khi còn bé, bạn thấy cái gì cũng LÂUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU vãi đái! Giờ nghỉ thì ngắn chẳng tày gang, còn mỗi tiết học như hàng thế kỷ vậy.
Và rồi bạn lớn lên. Tóc bố mẹ bạc màu dần. Chú Bim nhà bạn hay cô Mướp rồi cũng mất. Ông bà không còn nữa. Bạn đủ tuổi uống rượu.
Một lời khuyên mà ai lớn hơn tôi cũng nói: “Trôi qua nhanh lắm, tận hưởng đi!”
Lúc còn bé, tôi chả thấy hợp lý gì cả, nhưng lớn dần rồi, chuẩn bị tốt nghiệp rồi, thì dần có lý hơn thật.
Một bài thơ của Percy Shelley, Ozymandias, đã kẹt trong đầu tôi từ lúc tôi đọc hồi còn học trung học. (Trans: bản dịch của Đào Xuân Quý tại thivien.net, link: https://www.thivien.net/Percy-Bysshe-Shelley/Ozymandias/poem-Aof25F8Ic-fjnoRuFWfK5g#REPLIES)
Tôi gặp một du khách đến từ nơi đất cổ
Bảo tôi: hai chân đá trụi trần, đồ sộ
Đứng trong cảnh hoang vu…và gần bên
Một khuôn mặt nhăn nheo, nửa chìm trong cát
Mày nhíu, môi cong, lạnh lùng, khinh bạc
Nhà điêu khắc xưa nhận ra bản chất này
Đã lưu lại, in sâu vào những vật vô tri
Tay chế giễu và tim nuôi dưỡng nó
Trên bệ đá, những chữ này hiện rõ:
“Ta là Ozymandias đây, vua của những nhà vua
Hỡi ngươi, kẻ quyền thế kia ơi
Hãy nhìn công tích ta, và thất vọng!”
Chẳng có gì còn lại đâu – Ngoài cát bỏng
Cát mênh mông, cát trần trụi, cô đơn
Quanh cái vật khổng lồ đã sụp đổ tan hoang.
Dù là Megalodons, loài cá mập lớn nhất, hay những chú khủng long hùng vĩ, những chú voi mammoth, lười đất (ground sloth), cho đến những vị vua vĩ đại như Ozymandias, Thành Cát Tư Hãn, Napoleon; tất cả bọn họ, đều không còn ở đây nữa.
Chả có cái gì là còn mãi cả. Dù có to lớn, quyền lực, có ảnh hưởng, hay toàn năng thế nào, thì cũng sẽ đến rồi đi.
Thời gian của bạn cũng đến rồi đi như vậy. Một khi đã dùng rồi, thì không lấy lại được.
Người nghèo thành triệu phú.
Và rồi triệu phú lại nghèo.
Bạn tiêu một dollar, rồi lại kiếm lại một dollar.
Nhưng thời gian là một loại tiền tệ kỳ lạ; một khi đã xài rồi, thì không lấy lại được.
Vì chả có thứ gì gọi là máy thời gian cả, phải không? Nếu không có máy thời gian, thì chả có cách nào để quay lại và thay đổi bất kỳ điều gì trong quá khứ, dù bạn muốn thay đổi nó đến nhường nào.
Ta chỉ có thể nhìn về tương lai, và học từ quá khứ.
(Chèn ảnh ciu ciu vào cho đỡ nặng nề…)
Thế thì, vì sao quyển lịch của cuộc đời này lại là một bức ảnh truyền cảm hứng đáng sợ?
Vì bạn biết thời gian mình còn là bao nhiêu. Và những hình kim cương kia, sẽ đi qua, ngày một nhanh hơn, khi bạn ngày một bận rộn hơn, và già đi. Có khi bạn còn không được đủ số kim cương đó cơ, hay hình tròn ở trên, hay từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây.
Những ngày hè dài vô tận sẽ thú vị hơn, những kỳ nghỉ hè trọn vẹn sẽ trở nên một phần nhỏ trong năm cho bạn nghỉ ngơi.
Tháng vừa rồi, bạn đã làm những gì?
- Liệu bạn đã bắt đầu tập thể dục để giảm đống mỡ bụng chưa?
- Liệu bạn đã bắt đầu đọc mỗi tháng một cuốn sách? Mỗi tuần một cuốn sách?
- Liệu bạn có bắt đầu một công việc mới, hay khám phá được một đam mê cũ mà đã bỏ bê hằng bấy nhiêu năm?
- Liệu bạn đã xem xong season đầu tiên của The Mandalorian chưa?
- Hay bạn chỉ làm mấy thứ mà ngày nào cũng làm?
Chả có câu trả lời nào là đúng hay sai cả, nhưng chúng sẽ giúp bạn bắt đầu nhận ra được bạn có thể làm bao nhiêu thứ trong một tháng.
Nửa năm trôi qua rồi. Nhưng không có nghĩa là nửa năm còn lại của bạn sẽ là vô dụng.
Make every day count.
Một hình kim cương, có thể là một hình dạng nào đó, hoặc có thể là một vật thể có giá trị, và đẹp đẽ. Nó có thể ở góc của mấy quân bài, hoặc là trên một sân đấu bóng chày.
Dù bạn muốn làm gì với những hình kim cương ấy, thì hãy khiến chúng có ý nghĩa với bạn.
Vì một khi chúng không còn, thì bạn cũng vậy.