Thứ tư, ngày 27/08/2025 15:06 GMT+7
Gia Khiêm Thứ tư, ngày 27/08/2025 15:06 GMT+7
Cùng dòng người theo dõi sơ duyệt diễu binh, diễu hành 2/9, vợ chồng cựu chiến binh Trần Đức Hậu và bà Phạm Thị Huê cười tươi rạng rỡ trước ngày đại lễ của dân tộc.
Vợ chồng cựu binh cười rạng rỡ cùng nhau xem sơ duyệt diễu binh, diễu hành
20h tối nay (27/8), tại Quảng trường Ba Đình sẽ diễn ra buổi sơ duyệt cấp Nhà nước lễ diễu binh, diễu hành dịp Quốc khánh 2/9 có sự tham gia của các khối thuộc quân đội, công an, quần chúng, khối đứng và dàn khí tài quân sự, xe đặc chủng. Đặc biệt hôm nay sẽ có phần thuyết minh trực tiếp từ điểm cầu Khánh Hòa (chiếu trên màn hình) phần diễu binh các lực lượng vũ trang trên biển.

Ngay từ sáng sớm nay, hàng vạn người đã đổ về khu vực xung quanh Quảng trường Ba Đình chờ xem sơ duyệt diễu binh, diễu hành. Giữa dòng người nô nức có một cặp vợ chồng cựu chiến binh Trần Đức Hậu (73 tuổi) và bà Phạm Thị Huê (72 tuổi) lặng lẽ tìm cho mình một chỗ đứng, hòa mình vào không khí trang nghiêm và hào hùng.
Trong không khí đặc biệt những ngày đại lễ này, khuôn mặt ông Hậu, bà Huê không giấu nổi niềm hân hoan, hạnh phúc trước tình yêu nước của nhân dân khắp cả nước. Chứng kiến không khí hô hào “Việt Nam muôn năm”, ông Hậu không giấu nổi sự hạnh phúc: “Tự hào, xúc động lắm! Bao nhiêu năm đất nước mới lại có một ngày trọng đại như thế này, hào hùng quá!”.
Theo ông Hậu, những ngày qua vợ chồng ông bà luôn dõi theo hình ảnh các đoàn diễu binh, diễu hành. Có lúc rảnh thì theo dõi qua truyền thông, đại chúng. Ông thấy được khí thế hào hùng của cả dân tộc trong kỷ nguyên mới. Niềm tự hào trong ông dâng trào khi thấy sự trưởng thành, lớn mạnh của Quân đội nhân dân Việt Nam.

Ông xúc động nhớ về những người liệt sĩ, những đồng đội đã ngã xuống, đã cống hiến cả tuổi xuân và xương máu để đất nước có được cơ đồ như ngày hôm nay.
Trong câu chuyện với chúng tôi, ông Hậu kể, cả hai vợ chồng ông sinh ra ở huyện Yên Mô cũ, tỉnh Ninh Bình, hiện đang sinh sống tại Hà Nội. Lớn lên, hai người cùng hoạt động công tác Đoàn tại địa phương. Sau ngày Bác Hồ mất, với nỗi đau và quyết tâm sâu sắc, ông Hậu khi ấy 18 tuổi đã viết đơn tình nguyện vào chiến trường miền Nam chiến đấu với lời thề son sắc “ra đi giữ trọn lời thề, chưa hết giặc Mỹ chưa về quê hương”.
“Đó là lời thề thiêng liêng đã khắc sâu vào tâm khảm mỗi người lính chúng tôi, trở thành kim chỉ nam cho mọi hành động, mọi hy sinh nơi chiến trường ác liệt”, ông bồi hồi kể lại.
Trong khi đó, bà Huê nhập ngũ năm 1971. Một năm sau, bà được tham gia trực tiếp chiến dịch 12 ngày đêm bảo vệ bầu trời Hà Nội (chiến dịch Điện Biên Phủ trên không) – một trong những trận chiến khốc liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ (từ ngày 18/12 – 29/12/1972). Sau những ngày tháng quả cảm trên bầu trời thủ đô, bà được điều chuyển về trường đào tạo sĩ quan, rồi tiếp tục công tác tại quân đội cho đến ngày ra quân.
Tình yêu vượt thời gian, bom đạn của vợ chồng cựu chiến binh
Ông Hậu kể, trong 6 năm tham gia kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường miền Nam, ông đã may mắn sống sót trở về. Càng hạnh phúc hơn khi 6 năm đó, bà Huê vẫn ở hậu phương kiên cường chờ đợi ông dù chẳng nhận được thông tin gì.
Nhớ lại ngày tháng bom đạn, ông Hậu không thể quên đêm 18, rạng sáng 19/4/1972 nơi đơn vị mình đóng quân thuộc Tiểu đoàn K80, Quân khu 5, đã thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, đó là đánh cứ điểm Đăk Pét (tỉnh Kon Tum cũ) nhằm mở đường từ Tây nguyên xuống Quân khu 5.

Thế nhưng, chỉ trong 1 đêm, đơn vị của ông cùng Tiểu đoàn 404 đặc công đã có gần 200 đồng đội hy sinh. Sau nhiều ngày đêm chiến đấu gian khổ nhưng không giải phóng được Đăk Pét, đơn vị của ông Hậu được lệnh rút quân để bảo toàn lực lượng.
“Thời điểm đó, tôi nhận báo tử trước, coi như một lễ truy điệu sống khi trực tiếp cầm lệnh rút lui của Quân khu 5 lên đường gửi cho đơn vị. Rất may tôi đã sống sót hoàn thành nhiệm vụ và quay về”, ông Hậu nhớ lại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, ông được kết nạp Đảng ngày 22/5/1972, ghi dấu một mốc son trong cuộc đời người chiến sĩ cách mạng.
Đến cuối năm 1974, ông Hậu bị thương ở đùi sau những trận dội bom của địch. Tại chiến trường ác liệt, ông nghĩ mình sẽ không còn sống để trở về. Trong khoảnh khắc ấy, ông đã viết một lá thư gửi cho bà Huê. Lá thư ấy được gửi qua một người đồng đội ở đơn vị ra Bắc với nội dung: “Em ạ! Chiến tranh, anh không biết sống nay chết mai, có lẽ tốt hơn nhất nếu ai thương yêu em thì em cứ lập gia đình đi, bởi vì lính các anh ở chiến trường đã xác định một xanh cỏ, hai đỏ ngực. Nếu anh tàn phế thì anh mới được trở về”.

Những chia sẻ từ tận đáy lòng ấy càng chạm sâu trái tim bà Huê. Lúc ấy, bà Huê đang công tác tại Trường Quân chính Quân khu 3. Tình cảm sâu nặng giữa họ đã được thử thách qua ngọn lửa chiến tranh.
“Trong thời gian ông nhập ngũ, tôi không nhận được bất kỳ thông tin nào nhưng vẫn quyết tâm đợi ông trở về. Thời điểm nhận được bức thư đó tôi mừng lắm nhưng lúc đó đất nước vẫn trong lửa đạn, tôi phải gác lại niềm vui để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không nghĩ rằng sau ngày hòa bình chúng tôi vẫn gặp lại nhau và nên duyên vợ chồng”, bà Huê bồi hồi nhớ lại.
May mắn thay, ông Hậu đã trở về. Sau khi bị thương, ông Hậu được quân đội cho ra Bắc an dưỡng tại Quân khu 3 và trở thành một sĩ quan thương binh. Sau khi đất nước thống nhất, hai người gặp lại nhau, chính thức nên duyên vợ chồng sau 6 năm xa cách. Tuy vậy, đối với ông Hậu, niềm hạnh phúc đó luôn đi kèm với nỗi trăn trở, với món nợ ân tình sâu nặng mà ông Hậu dành cho đồng đội đã hy sinh.
“Tôi nợ đồng đội rất nhiều. Từ ngày ấy đến nay, dường như năm nào tôi và một số đồng đội cũng vào lại chiến trường xưa để đi tìm đồng đội hy sinh. Tôi muốn tri ân những đồng đội của mình đã ngã xuống vì độc lập, tự do của dân tộc. Tôi tự hào khi nay chúng ta được sống trong thời bình, càng tự hào hơn khi đâu đâu cũng thấy hiện hữu lá cờ đỏ sao vàng, dòng người hào hùng tinh thần yêu nước”, ông Hậu bày tỏ.