Nhà tôi vừa trải qua một đám giỗ vô cùng xào xáo. 6 năm nay năm nào cũng vậy, cứ họp mặt ngày giỗ ông nội là cả họ lại cãi vã. Tất cả chỉ xoay quanh chuyện bất mãn với di chúc chia tài sản của ông, không ai chịu nhường ai nên lần nào cũng cãi cọ om sòm trước bàn thờ gia tộc.
Bố tôi là con út trong gia đình, bên trên bố còn 2 bác gái và 1 bác trai nữa. Do cả họ có mỗi bố tôi nhận chăm sóc ông bà lúc già nên bố được thừa kế cái nhà chính to nhất, không ai dám phản đối hay tranh chấp gì. Tuy nhiên ông bà nội còn 6 mảnh đất nữa, rải rác khắp nơi quanh Hà Nội với Quảng Ninh.
Nếu ông nội chỉ định sẵn trong di chúc mảnh nào thuộc về ai thì đã yên ổn rồi. Đằng này ông ngã bệnh xong mất nhanh quá, thành ra ông chỉ để lại vỏn vẹn mấy dòng dặn bà nội rằng để các con bán đất rồi tự chia đều cho nhau.
Nhưng thói đời đụng đến lợi ích béo bở thì làm gì có chuyện công bằng! 6 mảnh đất tính sơ sơ cũng hơn chục tỉ ấy. Nhà tôi không tham gia vào vụ tranh chấp đó vì bố tôi nói tham thì thâm. Bố cảm thấy một căn nhà là quá đủ rồi, gia đình tôi cũng không đến nỗi thiếu thốn. Đất đai lên giá mấy đi chăng nữa, tiền chục tỉ đi chăng nữa thì bố cũng không ham.
Mẹ tôi ban đầu tiếc của nên cũng xúi bố đòi chia phần. Sau thấy mọi người xô xát nhau sứt đầu mẻ trán không còn tí tình cảm ruột thịt nào thì mẹ quay sang sợ, không muốn dây vào “tổ kiến lửa” nữa.
Nhờ vụ tranh chấp thừa kế mà mọi người trong nhà lộ dần hết bản chất. Bà nội vẫn còn sống, vẫn giữ giấy tờ quan trọng nên chưa ai cầm được xu nào cả. Song kể từ lúc ông nội mất thì gần như các bác với anh chị họ ghé thăm nhà tôi thường xuyên hơn.
Họ lấy cớ chăm nom bà nội, còn giả vờ tranh nhau nhận phụng dưỡng bà, nhưng ai cũng biết thừa mục đích thật của họ là thuyết phục bà giao nộp luôn giấy tờ đất đai ra cho họ đem bán.
Chính bà đã mắng 3 người con lớn rằng họ quá tham lam xấu tính trước di ảnh của ông nội. 2 bác gái là quá quắt nhất, suốt ngày đến làm phiền bà, không để ai nghỉ ngơi. Họ kéo cả con cháu đến để xin xỏ mong bà để cho nhiều đất hơn. Còn bác trai thì ngọt nhạt không được chuyển sang đe dọa, bà không chịu thì bác ném đồ đạc của nhà tôi ra đường, chửi bới ầm ĩ xấu mặt với hàng xóm.
Nói chung là phức tạp lắm mọi người ạ. Đúng là đồng tiền làm lòng dạ con người ta thay đổi chóng mặt. Ngoại trừ nhà tôi ra thì ai cũng lăm le mong đến khi bà nội nằm xuống để xâu xé mớ đất bạc tỉ.
Trong số con cháu làm bà nội buồn lòng thì ông anh họ tên D. của tôi là đứa ghê gớm nhất. Anh ấy là đứa con duy nhất của bác trai ngay trên bố tôi, hồi bé thì ngoan nhưng lớn lên thì quậy phá vô cùng. Ở trường là học sinh cá biệt, ở nhà thì hư hỏng có tiếng.
Nhiều lần bác tôi bị người ta đến tận nhà chửi mắng vì tội có đứa con hay ăn cắp vặt. Đã thế D. còn hay tụ tập với đám bạn xấu, đánh nhau đua xe đủ cả khiến bố mẹ đau đầu.
D. thích chơi bời lêu lổng nên 30 tuổi rồi vẫn chưa có nghề ngỗng ổn định. Gia đình chạy vạy khắp nơi xin đủ loại việc cho anh ta kiếm tiền, nhưng chỗ nào cũng chỉ được vài hôm là D. bỏ. Có lần D. làm bảo vệ quán ăn, anh ta còn trộm mấy trăm nghìn khiến bác tôi phải đến tận nơi muối mặt xin lỗi chủ.
Đến lúc ông nội tiết lộ có 6 mảnh đất để lại cho con cháu thì D. rất tích cực đến nhà tôi gây sự. Là anh em cùng gia phả với nhau nhưng tôi không ưa D. nổi một giây phút nào. Sống đã chẳng ra làm sao lại còn đòi tiêu xài tiền tỉ miễn phí! Đúng là vừa lười vừa xấu bụng.
Dĩ nhiên là tất cả thành viên bên họ nội đều không vừa ý với thái độ của D. Đến bác trai tôi là bố ruột anh ấy mà còn không muốn đưa tên con vào danh sách chia phần. Nhưng D. vẫn bám rịt lấy bà nội không buông, thậm chí còn phá ác hơn xưa vì anh ta ảo tưởng rằng trước sau gì cũng có vài tỉ “làm vốn”.
Gần đây hình như đến mùa bóng đá Euro nên tôi nghe bố kể anh D. lại đem 2 cái xe ở nhà đi “cắm” lấy tiền cá độ. Vàng bạc của mẹ anh ấy cất trong phòng cũng mất, tiền bán hàng của bác trai cũng bị D. vét sạch. Anh ấy còn đi vay nặng lãi nữa khiến người ta suốt ngày kéo đến đòi. Vợ chồng bác trai bất lực quá nên chạy sang nhà tôi khóc lóc với bà nội, yêu cầu bà giao sổ đỏ giấy tờ đất ra để bác đem bán trả nợ cho con trai.
Bà với bố tôi phản đối thì 2 bác giở chiêu lên phòng thờ đập đầu vào tường ăn vạ. Thấy bà kiên quyết không đưa cái gì ra nên 2 bác tức lắm. Bác gái quay sang trách chồng rằng: “Đấy con trai ông đấy, giống ai mà chả được tích sự gì” .
Đang cơn điên tiết nên bác trai vặc lại luôn: “Tao phải đi xét nghiệm ADN xem thằng D. có phải con ruột tao không. Chứ nó phá phách suốt ngày như này, đến cái xe nát của bố mà nó cũng không tha, không còn cái gì để đi lại cả. Bất hiếu thế thì không thể là con tao được” .
Bác mạnh mồm lắm làm ai cũng giật thót. Xong bác về nhổ tóc mang đi xét nghiệm ADN thật. Và kết quả mọi người biết sao không? Đúng hôm giỗ ông nội cách đây 1 tuần thì người ta giao kết quả tới.
Trên tờ giấy xét nghiệm ADN ghi rõ anh D. không phải con ruột của bác!
Dọa thôi mà thành thật, vừa xem kết quả xét nghiệm ADN xong thì vợ chồng bác trai “tương tác” với nhau ngay tại chỗ. Cả nhà chán chẳng ai buồn can, bà nội thất vọng đến nỗi nằm liệt giường, còn anh D. thì trốn nợ biệt tăm không thấy vác mặt về xin tiền nữa.
Sau cú sốc đó tưởng bác trai tôi sẽ buồn lắm. Ai ngờ bác bình tĩnh thông báo sẽ ly hôn rồi gạt luôn cả tên vợ lẫn con trai ra khỏi hộ khẩu. Thế là đang lúc tranh chấp nội bộ căng thẳng thì tự dưng các bác bớt được 2 phần thừa kế, bớt được 2 cái miệng kêu gào.
Tôi cũng chả biết nên chúc mừng hay chia buồn với bác trai mình nữa!