Mình vốn dĩ là một cô gái vui vẻ, hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng được khen trẻ trung hơn so với tuổi thật. Sự nghiệp học hành của mình từ tiểu học cho đến khi tốt nghiệp NEU phải nó là khá bằng phẳng, một phần là do may mắn và đương nhiên mình cũng tự nhận thấy là bản thân cũng nỗ lực rất nhiều để có được những thành quả như vậy.
Vốn dĩ có trình độ học vấn không tồi nên mình thường mong muốn lấy được một người chồng có trình độ học vấn ít nhất là ngang hàng với mình, mình không cần giàu có hay đẹp trai, đơn giản là một người có học thức và có chí tiến thủ. Và rồi cuộc đời cho mình một cái t,,á,,,,t đầu tiên khi chồng mình hiện tại chỉ tốt nghiệp hết cấp 3.
Đương nhiên quyết định lấy chồng đó là do mình chứ nào ai có thể ép buộc được mình đâu. Trước khi quyết định lấy người đó làm chồng, mình cũng tham khảo ý kiến của người thân và một số bạn bè thân thiết thì được cho lời khuyên miễn rằng họ đủ tốt và hai đứa thật lòng với nhau là được, trình độ học vấn không phải tất cả. Thời điểm đó mình cũng cho là như vậy và quyết định tiến tới hôn nhân. Nhưng “người tính không bằng trời tính” quả không sao, đàn ông khi yêu và khi cưới về đúng là thay đổi khác hẳn.
Mình không phủ nhận việc chồng mình là một người chăm chỉ, biết kiếm tiền, đưa tiền cho vợ giữ 100%, không rượu chè, không ham chơi. Thế nhưng lại vô cùng gia trưởng, nóng tính và thích đổ lỗi cho người khác. Nhiều khi mình cảm giác như nhận thức của chồng mình chưa đầy đủ để có thể tranh luận với mình, từ đó dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Phải chăng do trình độ học vấn dẫn đến những nhận thức không đầy đủ mới để xảy ra những việc như vậy? Mình biết nhiều khi đó là do tính cách mỗi người nhưng mình vẫn rất hoài nghi về việc này.
Bọn mình lấy nhau hơn 4 năm và tần suất cãi nhau khoảng 1 tháng/lần. Những lý do cãi nhau là những thứ vụn vặt trong gia đình, là những lần chồng mình không thể đổ lỗi được cho ai chỉ biết chuốc giận là mình. Ví dụ như chồng mình tức giận với nhân viên giao hàng như không làm gì được lại cáu giận lên mình, chồng mình nhờ mình làm bài kiểm tra hộ ở công ty mình làm sai mất 1 câu chồng mình cũng ch,,,ử,i mình, x,,ú,,c p,hạ,m mình. Tóm lại là đổ lỗi và mình luôn sai trong mắt chồng mình. Và mỗi lần như thế chồng mình luôn từ bé xé ra to, bắt đầu lôi bố mẹ mình ra chửi, nguyền rủa bản thân mình, gia đình mình.
Mình có nói lại để bảo vệ gia đình mình thì bắt đầu phải chịu những c,,,ú đ,á,,n,,h, nào đấm, nào đá, nào t,,á,,,t, nào kề d,,,a,,o vào cổ. Đỉnh điểm nhất mình nhớ nhất 2 lần, 1 lần mình bị t,,á,,t th,ủ,n,,g, m,,,à,,,ng n,h,ĩ, t,a,i, một lần mình bị kề d,,,a,,o chảy m,,á,,,u vương khắp quần áo. Vậy mà mỗi lần như thế xong mình không bao giờ nhận lại một lời xin lỗi hay ít nhất là một thái độ ân cần, mình lúc nào cũng là người phải làm lành trước và chồng mình luôn cho là chồng mình đúng.
Mình tự hỏi rồi cuộc sống của mình sẽ ra sao khi sống với một người chồng lúc nào cũng chỉ biết đổ lỗi. Cuộc sống mà đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, mình thực sự rất sợ. Thậm chí mình đã nhiều lần bị kề d,,a,,,o vào cổ và dọ,,,,a b,,,ị g,i,,ế,,,t,,,,,.
Mình thấy bế tắc trong cuộc hôn nhân này và thực sự không biết nói với ai. Bên gia đình chồng mà chia sẻ thì họ đương nhiên bênh chồng mình.
Mình phải làm sao đây, mình thực sự không đủ dũng cảm để chấm dứt cuộc hôn nhân này dù chúng mình chưa có con.