Mình là nữ, 31t, anh lớn hơn mình 2t. Bọn mình quen nhau được 8 tháng, nhìn chung khá tương xứng nhau về mọi mặt từ học vấn – công việc – quan điểm sống. Anh có về ra mắt ba mẹ mình, mình cũng sang ĐL chào hỏi ba mẹ anh dịp Tết. 2 gia đình ủng hộ, bọn mình thậm chí đã nghĩ đến chuyện kết hôn vào cuối năm.
VẬY MÀ MÌNH LẠI MỚI QUYẾT ĐỊNH CHIA TAY MỌI NGƯỜI Ạ.
Nguyên nhân chính đến từ câu cửa miệng của anh “đắt quá”. Đợt mình bị Covid, anh mua bộ kit test & thuốc bổ Đông y cho mình bồi bổ, lúc đưa cho mình ko quên kèm theo câu “em biết ko cái thuốc này siêu đắt nhé, mỗi gói thế này mà cả X tiền”. Đi mua sách anh mua 2 cuốn, mình mua 2 cuốn, đến khi thanh toán anh hỏi “mình tính riêng hay tính chung hả em”. Đi mua quần áo cho anh, mình thấy có cái quần short mát mát xinh xinh nên cũng để vào giỏ hàng, anh trả tiền xong mình bảo để em gửi lại tiền cái quần cho anh nhé, anh cũng ậm uh đồng ý 🙂 Cuộc sống anh cũng thế – anh làm rơi mắt kính bị nứt nhưng vẫn đeo tiếp vì bảo vẫn còn nhìn tốt, áo sơ mi anh mặc cho nhàu nát & sờn cổ đến ko thể mặc nữa mới vứt đi, tiền lẻ 500-1000 anh gom bỏ ống heo để lâu lâu đem đi đổ xăng.
Ngoại trừ những thói quen tủn mủn đó thì hầu hết những khi 2 đứa đi ăn anh vẫn trả tiền, dịp Lễ Tết cũng mua quà tặng mình dù giá trị nhỏ 1-2tr, anh lại chăm chỉ, lành tính, ko cờ bạc, rượu chè, game nên mình vẫn hạnh phúc bên anh.
Đỉnh điểm câu chuyện là khi bọn mình lên kế hoạch du lịch đợt 30-4 sắp tới. Anh nói thích đi Hong Kong, mình thì cũng chưa đi bao giờ nên khá háo hức. Lên bảng tính sơ thì tầm 32tr, trước đó đi du lịch trong nước thì anh trả phần vé bay, ksan, mình sẽ chủ động chuyện đi lại & ăn uống, nên chuyến này mình cũng định bụng sẽ như vậy. Ai ngờ đột nhiên anh hỏi “Em định góp chuyến này bao nhiêu?”, mình khựng lại và nói “vậy em mua vé máy bay nhé” (11tr khứ hồi = 1/3 tổng chi phí. Theo mình thế là phù hợp). Anh hỏi tiếp “em có thể trả thêm nữa không, coi như hỗ trợ anh?” Mình ướm thử “anh muốn 50-50 à” thì anh ậm ừ kiểu muốn nhưng ngại :). Anh giải thích tiếp là trước giờ vẫn vậy, thậm chí các mối quan hệ trước anh & bạn gái còn đóng quỹ chung & lấy quỹ đó để chi cho các khoản 2 người. Còn 1 cô bạn gái khác thì tự mua vé máy bay cho mình, anh chi ksan cho 2 đứa còn bữa ăn thì trả luân phiên nhau. Theo anh thì người đàn ông quá vất vả, vừa chi phí du lịch rồi quà cáp lễ lộc. Lúc đó mình nói vậy đi Thái Lan đi (tầm 15tr), hoặc trong nước (10tr) nhưng anh ko chịu. Quan điểm của anh là vẫn đi Hong Kong, và muốn mình “chia sẻ as a partner”.
Mình cảm thấy như bị x.ú.c p,,.hạm, mình độc lập về tài chính, nếu người đàn ông chủ động lo ăn ở mình sẽ tự động đề nghị trả chi phí còn lại chứ ko & chưa bao giờ đi tay không. Bạn bè thì 50-50 chứ ny mà cũng thân ai nấy lo thì khác gì f,w,b 🙂 Và chưa từng có 1 ng đàn ông nào “trả giá” với mình từng chút như vậy. Nó khiến mình xâu chuỗi lại từng hành động nhỏ trước đó – Có ny nhưng đến cái quần short cũng tự mua, 2 cuốn sách 197k cũng phải tính riêng, và bỏ ra hơn chục triệu vẫn chưa đủ cho chuyến đi chung ????
Mình đề nghị chia tay vì những suy nghĩ trên. Anh năn nỉ và bảo “anh đùa thôi” vì chỉ muốn xem mình phản ứng như thế nào nếu anh đề nghị chia sòng phẳng. Anh xin lỗi vì đã đùa không đúng lúc và khẳng định chỉ là câu đùa, rằng anh ko tiếc gì với mình cả, đi ăn 2 đứa anh vẫn trả mà, lúc mình ốm đau hay buồn anh vẫn có mặt ở bên cạnh vv Còn câu đắt lắm là anh “đùa thôi”, do mình ko có khiếu hài hước. Anh xin 1 cơ hội thứ 2 để được chăm sóc mình tốt hơn, anh ko bao giờ phạm sai lầm tương tự, rằng anh rất yêu và ko thể sống thiếu mình.
Mình kể cho ba mẹ & bạn thân thì mọi người đều rất phẫn nộ và ủng hộ chuyện chia tay. Nhưng nghĩ lại anh cũng luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm, yêu thương công khai, cũng từng chăm sóc chở mình đi chỗ này chỗ nọ, cũng lắng nghe đồng hành với mình qua bao vui buồn. Có phải mình đã quá khắt khe với anh ko mọi người? Mình có nên cho anh 1 cơ hội không?
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc tâm sự dài dòng của mình.