“Trong quá trình e làm ở đây chị nói xấu gì về e, em biết hết. Em cũng ko biết em làm gì mà c ghét em như v
E còn trẻ, có j chị dậy bảo mà chị nói xấu em không ra cái gì
Chị nói em là thằng nhà quê. Em hỏi chị, chị có sinh ra từ quê ko. em nghèo k có tiền mua quần áo đẹp, e ăn mặc gọn gàng đủ lịch sự tới công ty là đc rồi.
Chị chửi em là ăn mặc kệch cỡm, du côn, e đã đánh ai bao giờ, chửi bới ai bao giờ hả chị? em làm gì chị mà chị thốt ra những lời khẩu nghiệp v.
Đi làm em luôn luôn cố gắng, có thể chưa đc như chị mong muốn nhưng chị chửi mạt sát quá, bố mẹ e còn chưa bao h chửi em là thằng ko có não.
E đi làm ở đây luôn đi sớm về muộn nhất công ty, e thiết kế cho cty profile đẹp đẽ chị có nhìn ra cái đó k chị. Sao chị k trân trọng những cái đó mà chỉ đi nói xấu nhân viên của mình với người khác
Em có nói gì c mà c đặt điều là em mất dạy, ở trường k thầy cô nào muốn giới thiệu e vậy?
giá mà chị dạy em công việc, mà e làm không đúng thì chị chửi e, e k nói gì, đằng này chị đã dạy e đc cái gì mà chị chửi e. Hay chị chỉ biết nói là phải động não, rồi thằng k não. e cũng có cái tôi cá nhân riêng, e cũng có lòng tự ai và lòng tự trọng riêng của em. K phải chị thích chửi đổng như thế là được đâu chị.
Coi như đây là bài học của chị về cách đối xử với nhân viên, hãy trân trọng những gì mình đang có (chắc tới đây chị nghĩ là thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch mà dám dạy đời chị phải không).
Thôi, em chào chị! Chúc chị sớm tìm được nhân viên mới. À chị bảo với ngta là e nghỉ thì chị đầy người thay thế phải k ạ. hihi. chị tìm đi nhé. Thân ái!!!”
