Nghĩ kể ra cũng xấu hổ thật nhưng vẫn muốn tâm sự cho anh em rút kinh nghiệm…Qua bố n.y lên Hà Nội chơi, mình có nhiệm vụ đón bố n.y…vì n.y quên ko để chìa khoá ở phòng nên mình tạm đưa bố n.y về phòng mình để chờ vì chỗ mình cũng gần chỗ n.y trọ.
Trong lúc bước vào thì chú ấy có bị va chân vào cửa, ngồi 1 lúc thấy tim tím…nên mình:
- Chú có đau ko chú, để cháu kiếm cái gì bôi vào cho nó đỡ.
- Ừm cũng hơi đau, cháu có lọ dầu gió hoặc cái gì đó bôi vào cho nó đỡ ko nhỉ?
- Để cháu đi tìm!
Xong loanh quanh, tìm cái tủ thuốc, nói thật cái tủ thuốc mình ko động vào bao giờ, có mỗi cái thằng Toà* bạn mình, nó cẩn thận nên làm hẳn cái tủ thuốc, tìm quanh quanh toàn thuốc uống, có mỗi 1 cái lọ ko nhãn mác, nhìn giống lọ bôi vết đau lắm, nó cứ lỏng lỏng…mình mới nhanh trí, mang ra: - Chú để cháu bôi cái này cho.
- Cái gì thế cháu?
Lúc đó mình cũng ko biết nên: - Cái này bôi ngoài da cũng tốt chú à.
- Ừ ừ.
Xong mình cứ bôi bôi, mình cứ thấy nó kiểu hơi nhầy nhầy, mình tự hỏi ko biết sao mà nhầy thế, chú cũng: - Cái này kiểu nó cũng trơn trơn nhỉ, thuốc gì lạ thế?
- À của bạn cháu chú ơi, cháu bôi xong chú cứ để đó ạ.
Bôi xong 1 lúc mình cũng hỏi: - Chú thấy đỡ hơn chưa chú.
- Ừ thấy nó cứ man mát xong trơn trơn, đơ đỡ cháu à!
- Dạ vâng, cái này bao tốt đấy chú.
- Ừ hỏi xem nó là cái gì để chú mua lấy 1 chai.
Thực ra đó là câu chuyện đãi bôi giữa mình và chú, chứ chắc nói chú cũng chả mua, mà mình cũng ko biết chai gì…đến lúc mình đưa bố n.y về chỗ n.y rồi quay lại phòng mình vì mình có việc ko đi cùng đc, thằng bạn mình nó nhìn cái chai nó hỏi: - Ủa mày mang cái lọ bo… trơn của tao ra làm gì thế?
- Bo… trơn gì?
- Mày ko biết bo… trơn gì à? Chả nhẽ bo… trơn xích xe để lên tủ thuốc?
- Là…
- Chính xác như mày nghĩ đấy.
Kiểu lúc đây mình “Đây là tôi đâu là ai?”, bố n.y lúc sau còn nhắn tin: - Cháu cho chú tên cái lọ ấy nhé, thấy đỡ rồi đấy.
Vler, hoá ra đỡ là do nó tự đỡ, chứ bôi cái ấy vào nó đỡ thế *éo nào đc mọi người? Giờ tính sao 😀 ?!?!?!