Mình đi mua đồ chơi cho đứa cháu của chị họ, gặp 1 bé rất đáng yêu…bố mẹ đưa bé đi mua đồ chơi, rất thích cái ô tô điều khiển từ xa:
- Con thích cái này…
- Con chắc chưa?
Bố mẹ bé hỏi lại cho chắc, bé nhìn cái ô tô 1 lúc xong hỏi: - Ô tô này nhiều tiền ko ạ?
- Cũng ko đắt đâu!
- Vậy 1 cái ô tô này có đổi được 2 cái đèn lồng kia ko ạ?
- Sao con lại đổi thành 1 cái đèn lồng?
- Con 1 cái, em Mi 1 cái ạ!
- À…
Qua cuộc nói chuyện thì mình hình dung ra cậu bé này có 1 em gái nữa, chắc đang ở nhà hoặc đi đâu đó chơi, còn bố mẹ đưa cậu bé đi mua đồ chơi Trung Thu. Thật sự chỉ là 1 câu chuyện ngắn thôi nhưng mình ngầm đoán đc bố mẹ đã dạy cậu bé rất tốt, cậu bé cũng rất ngoan, biết thương em, sau bố mẹ giải thích là ai cũng có quà, bé cứ chọn chiếc xe đi thì bé vẫn lưỡng lự rồi quyết định chọn 2 chiếc đèn lồng…
Có lẽ với mọi người cũng ko có ý nghĩa gì nhiều, nhưng với mình là cả 1 ký ức. Đúng, mình từng có anh trai, anh hơn mình 4 tuổi, ngày còn bé cái gì ngon cũng để phần mình, cái gì hay cũng để cho mình chơi cùng…Ngày ấy nhà mình vẫn còn khó khăn. Sau này anh đi làm kiếm tiền cũng lo đc cho gia đình nhiều, lo cho mình ăn học đầy đủ, mình giờ cũng ra trường đi làm kiếm tiền cũng giúp đỡ đc gia đình phần nào…
Anh là 1 người cũng thật thà, ngoan ngoãn, vì nhà mình ngày xưa khó khăn nên anh ko học đại học, thi xong tốt nghiệp là đi làm luôn, sau này anh có công việc tốt, anh cũng chưa vợ, con, càng chưa có n.y…nói đúng hơn là anh chưa kịp có n.y, cũng chưa kịp lập gia đình…vì anh mình đã mất trong đợt đại dịch vừa rồi…
Nhìn đứa bé biết lo cho em, nhường cho em, mình lại nhớ tới anh mình…
Đôi khi những kí ức đẹp chỉ đơn giản như vậy mà ùa về…rồi mình tự hỏi, ở bên ấy hay 1 nơi rất xa nào đó, anh có cuộc sống tốt hơn ko…
