Làm thủ quỹ, nhưng ngày nào cũng mất tiền là cảm giác gì? 

Chào các anh chị, em là 1 đứa nhà nghèo nên em không được học đại học, học xong cấp 3 đi làm luôn, hiện tại mới xin vào một công ty nhỏ làm chân kế toán, công việc hầu như chỉ gồm báo cáo doanh thu hàng ngày, bán đến đâu đếm tiền rồi cất vào tủ quỹ, tủ vốn không có chìa khoá, mỗi ngày trung bình thu tầm trên dưới 100tr thôi.
Hôm nay là ngày thứ 10 em đi làm, nhưng mà em muốn dừng lại tại đây.
Nhà em nghèo lắm, làm ở đây lương 4tr sáng đi tối vể nhưng bố mẹ vẫn luôn động viên em.
Nhưng mọi khó khăn đều trả giá bằng tiền mặt. Em biết mình không có tiền đền bù nên đếm tiền rất kĩ, cột dây nịt và cất rất cẩn thận, cả ngày ngồi cạnh tủ tiền, cứ rảnh em lại kiểm tra số tiền trong tủ. Nhưng đến cuối ngày lúc kiểm kê lại tiền để nộp ngân hàng, chốt quỹ thì có hôm thiếu 50, 100 và hôm qua thiếu 1 triệu. Luôn là một con số tròn trịa, đến lúc kiểm kê thì một chị quầy dịch vụ sẽ vào đếm phụ em, em không biết sao chị ấy luôn vào phụ em, có lẽ do em là nhân viên mới cũng nên.
Dù 5p trước em đếm đủ tiền, 5p sau đã thiếu trong khi không thu hay chi thêm bất kì một khoản nào.
Camera ở đây chiếu vào quầy kế toán của em nhưng đối với tủ tiền thì hơi xa, bị mờ, thậm chí đếm tiền màu gì cũng không rõ nét. Em cũng mới biết chất lượng camera kém như vậy vào hôm mất một triệu thôi, em thấy suy sụp và không ai có thể làm sáng tỏ chuyện này.
Em biết là không nên nghi ngờ người khác, nhưng người khả nghi nhất chỉ có chị gái đó thôi. Em có check cam để tìm lối thoát cho mình nhưng chị ấy ngồi cạnh em và tay phải chị ấy camera không soi được.
Em thật sự muốn tìm ra nguyên nhân, thật sự không để chuyện này cứ thế mà trôi qua được. Em không có tiền để bù cũng như muốn người dở trò phải chịu trách nhiệm.
Nhưng không có cách, cũng không biết phải làm thế nào, cũng không ai gợi ý cho em, em cũng chưa nói với bố mẹ, em chỉ muốn tâm sự một chút thôi, cho đỡ tủi thân, đỡ bất lực và đỡ uất ức.
Số tiền cũng không nhiều, nhưng đó là 1/4 tháng lương của em, ôi trời, sao lại cảm thấy mình yếu kém như thế, không thể minh oan cho bản thân.
Nhưng thoii em sẽ rút kinh nghiệm, mong các bạn trẻ non dại như em cũng vậy nhé, tại bất kì chuyện gì xảy ra mình đều phải chịu trách nhiệm, phải cẩn thận hơn, phải cảnh giác hơn, phải cố gắng hơn nữa.
Em Cảm ơn mọi người đã lắng nghe em tâm sự…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *