Tui có một người anh, mở công ty to lắm.

Anh tin vào triết lý: “Con người đi trước, công việc theo sau”, nên tháng 5 năm ngoái, dù dịch có dấu hiệu căng thẳng hơn, anh thà gồng chứ không nỡ bỏ đi nhân sự nào cả.

Đến cuối tháng 7, Hà Nội liên tục giãn cách xã hội theo chỉ thị 16, công ty của anh cũng theo đó mà phải đóng cửa văn phòng 270m2.

Anh thiếu tiền trả lương, mặt bằng, điện nước,… Anh gọi điện bạn bè, người thân khắp nơi mà ai cũng khó khăn cả, chẳng ai chịu cho anh vay.

Loạt nhân sự cứng cáp nhất của anh thời điểm đó cũng lần lượt nghỉ việc: Người thì anh đành cho nghỉ vì không còn việc để làm, người thì chủ động xin nghỉ vì chậm lương, quá tải công việc,…

Bạn bè bảo anh thất bại là đúng, cái tội khởi nghiệp trong mùa dịch. Nhân viên cũ bảo anh bị quả báo, cái tội mở công ty mà không chuyên nghiệp.

Nhưng anh chẳng thấy thế: “Thật là may mắn em ạ. May mà bây giờ mọi thứ đổ vỡ tanh bành, chứ mấy năm nữa mới vỡ thì sao mà anh còn sức để gây dựng lại!” – Anh vừa cười tươi, vừa tâm sự với tui.

Thế rồi tháng 9 năm đó, anh số hóa công việc, để mọi người dù ngồi ở nhà hay văn phòng đều vẫn sẽ “chạy” như thường. Anh tiết kiệm được ối tiền văn phòng, tiền điện, tiền nước, vì ai cũng work-from-home.

Hà Nội mở cửa trở lại, người người nhà nhà cũng dần chuyển lên nền tảng số, công ty anh có thêm nhiều hợp đồng lớn nhỏ.

Anh không tuyển nhân sự một cách ồ ạt như hồi đầu mới làm nữa. Anh có các chỉ số KPI, định lượng công việc rõ ràng, nhân sự làm việc với anh cũng khoái hơn hồi xưa nhiều.

Hôm nọ gặp nhau, tui cảm thán anh:
– Em ước có được 1 phần bản lĩnh của anh thôi, chứ có 1 bé nhân sự em xin nghỉ, em đã stress mất mấy ngày mấy đêm rồi!

– Rồi em sẽ nâng level thôi mà, mỗi chuyện gặp phải em đều dám đối mặt, thì sớm muộn em cũng “mặt dày” như anh thôi, haha.

Tui cũng phì cười theo.

Thì ra, thất bại chỉ đơn giản là bài học, nếu ta đủ tự tin! 🌸🌸

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *