Hôm ấy đang đứng mua bánh mì…tự dưng 1 anh chạy ra:
- Em ơi, anh ko mang tiền mặt, mà anh đang cần 200k thôi, rút tiền thì ngại, gấp quá, anh ck em 200k xong em đưa anh 200k đc ko?
Nghĩ nghĩ 1 lúc…nhìn anh ấy ăn mặc cũng tử tế, đeo kính, chắc chả lừa gì đâu: - Dạ vâng cũng đc ạ.
Xong anh ấy chuyển khoản, mình chưa thấy tiền tới, chắc thấy mình đắn đo mặc dù anh cho mình xem ảnh ck rồi nên: - Hay em cho anh xin sđt, nếu chưa đc thì em cứ nhắn tin hoặc gọi anh nhé.
- Dạ thế cũng đc ạ.
Rồi mình đọc số, anh nháy máy sang sđt của mình, hiện lên sđt của anh: - Em lưu giúp anh nhé, anh tên Hoàng, cảm ơn em…
Sau đó anh đi mất, mình tưởng đi đâu, hoá ra anh chạy sang đối diện, đưa tờ 200k cho 1 bác trai vô gia cư…, lúc trước khi sang anh còn dặn mình: - Nếu chưa nhận đc tiền thì báo anh nhé.
…Mình hôm đó cũng sang gửi bác ấy 100k, khi ấy mình là sinh viên năm 3 chuẩn bị sang năm 4, cũng ko có nhiều tiền…hỏi chuyện thì bác ấy hay đi nhặt ve chai ở các thùng rác, lúc đó mệt với đói nên nghỉ 1 chút thì gặp đúng anh ấy…
Sau đấy thì…tiền ko về tài khoản mình thật mình chưa kịp nhắn thì anh ấy đã nhắn lại: - Em ơi, ngân hàng trả lại tiền anh này, em cho sai stk hay bị lỗi gì đó, em gửi anh lại stk với.
Mình gửi stk kèm câu hỏi: - Anh có hay biếu người ta tiền ko?
- À anh cũng thi thoảng, nhìn họ thương lắm em à…
…
Các bạn biết gì ko, chính ngày ấy chúng mình bắt đầu quen nhau, từ việc 2 người cùng thương người vô gia cư, người nghèo, khó khăn vất vả…sau đó 2 tháng chúng mình quen nhau và đến giờ là yêu nhau được hơn 4 năm. Vì chưa được tuổi nên năm sau chúng mình mới tổ chức đám cưới nhưng 2 nhà đã gặp nhau, bố mẹ cũng đồng ý hết rồi ^^
Từ lúc yêu nhau đến giờ, chúng mình vẫn thi thoảng đóng góp vào các quỹ hoặc tự bỏ tiền túi ra cho, biếu những người vô gia cư…vì chúng mình thấy vui, hạnh phúc vì chính những phút giây ấy khiến mình và anh gần nhau, yêu nhau đến giờ này…
Ko biết các bạn gặp n.y hay chồng như nào nhỉ, cũng muốn nghe các bạn tâm sự, đôi khi nó là cái duyên giúp chúng ta gần nhau hơn ^^