Ngày con được sinh ra đời, có thêm một danh xưng mới gắn vào cuộc đời của Bố.Ngày con được sinh ra đời, lúc ấy Bố phải sống cuộc đời của chính mình, sống cho Mẹ, cho cái gọi là gia đình và gánh gồng cả cuộc đời của con trên vai.
“Khi con được sinh ra, Bố mới là Bố. Con mười tám tuổi vậy Bố cũng mới mười tám thôi.”
Những bước chân đầu tiên của con đã từng vấp ngã, ai nắm tay con đứng dạy và cổ vũ tinh thần cho con dũng cảm bước tiếp?
Bố dạy con tập những vòng xe đầu tiên trên cuộc đời, bánh xe chầm chậm lăn trên đường chở bao ước mơ của con, chở con tới trường, tới tương lai.
Bố lắng lo cho con mọi thứ trên đời.
Con chưa một lần nói lời cám ơn với Bố.
Ngày con lên Đại Học, Bố chẳng dặn con điều gì bởi Bố tin con tự làm chủ được cuộc đời. Giống như chuyện tập xe đạp vậy Bố nhỉ? Bố chỉ con cách lái, con là người tự lái xe.
Bố chẳng bao giờ hỏi con học hành ra sao, con trải qua những gì ở trường vì Bố biết nếu con muốn cho ai biết con sẽ tự mình nói ra.
Bố chỉ hỏi con một chuyện:– “Tiền học phí như nào?”
Kỳ rồi con được học bổng, con gọi điện về nhà Mẹ bắt máy. Con chẳng biết cảm xúc Bố thế nào cả.
Cuối tuần ấy con nói với Bố:– “ Bố cho con xin 2 triệu rưỡi cộng với tiền học bổng là con có 10 triệu con gửi tiết kiệm để năm cuối con dùng.”
Bố cười:
– “ Tiền Bố thiếu gì. Bao giờ cần thì bảo.”
“ Con biết chẳng phải thế, khoảng thời gian con xa nhà mấy tháng tuy ngắn nhưng con đủ hiểu thứ gì trên đời mà chẳng cần tiền, kiếm tiền khó thế nào? Trái tim con lúc ấy chết lặng, thì ra Bố luôn tỏ ra sống tốt để bản thân chúng con lạc quan nhìn vào cuộc sống.”- “Thứ gì trên cuộc đời mà chẳng cần tiền, chỉ có Bố Mẹ mới rộng lượng cho con tất cả những điều con muốn.”
Con sống mười tám năm trên đời, mười tám năm sống cuộc đời riêng của mình, chừng ấy con đủ cảm nghiệm được hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời.
Đau khổ có, hạnh phúc có. Chừng ấy năm con biết cuộc đời khó khăn thế nào?
Đã có giây phút con từ bỏ cuộc đời của mình vì chẳng chịu được áp lực. Vậy mà:
– “Mười tám năm, kể từ ngày có con Bố sống cuộc đời của Bố, của Mẹ, gánh gồng cả cuộc đời con trên vai.”
– “Chừng ấy năm Bố mệt lắm phải không?”
– “Chừng ấy năm có bao giờ Bố thất vọng hoàn toàn về con không?”
– “Chừng ấy năm bằng cách nào Bố vượt qua được những giông gió của đời người.”
“Bố cũng chỉ là Bố khi con sinh ra, con mười tám Bố cũng làm Bố chừng ấy năm.”
—————————
Bố chẳng dạy con sống ra sao hay thành người thế nào.
Con sống theo cách Bố sống.
Solitude
Ciim
