Ở ĐỜI, ĐỪNG SỐNG QUÁ TỐT, CŨNG ĐỪNG QUÁ RỘNG RÃI…VÌ KHÔNG PHẢI AI CŨNG TRÂN TRỌNG SỰ CHÂN THÀNH CỦA BẠN

Ở ĐỜI, ĐỪNG SỐNG QUÁ TỐT, CŨNG ĐỪNG QUÁ RỘNG RÃI…VÌ KHÔNG PHẢI AI CŨNG TRÂN TRỌNG SỰ CHÂN THÀNH CỦA BẠN

01 – Ở ĐỜI, ĐỪNG SỐNG QUÁ TỐT, CŨNG ĐỪNG QUÁ RỘNG RÃI…

Triết lý viên kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt với bạn. Nếu ở trong hoàn cảnh đó liệu bạn có thể tiếp tục “cho đi” nữa hay không? Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ mỗi một ngày mà bạn đã không cho mà thôi.

Bạn là một người chân thành và cởi mở, luôn nhiệt tình đối với bạn bè. Những gì bạn mình cần giúp đỡ, nếu trong khả năng thì bạn chẳng hề chối từ. Bạn bè của bạn dần dần quen với việc họ cần người an ủi bạn sẽ đến, họ thiếu tiền, bạn sẽ giúp,… Bạn như thể luôn là một người lớn, người hùng trong mắt bạn bè, mỗi khi họ cần thì bạn sẽ có trách nhiệm đến an ủi động viên. Đến một hôm, họ trách bạn rằng không còn đối xử tốt với người ta nữa. Nhưng họ lại không chịu nhớ rằng ngày cô ấy cãi nhau với sếp thì bạn lại vừa mất một cơ hội thăng tiến.

Bạn là một nhân viên mẫn cán nhất phòng, không ngại ôm nhiều việc, chẳng ngại làm thêm giờ. Bạn luôn tâm niệm rằng chỉ cần công việc tốt lên là được, tính toán thiệt hơn gì việc ai làm ít ai làm nhiều làm gì. Bạn không phải là người nhanh nhẹn nhất nhưng sẽ luôn là người cần mẫn nhất. Bạn không phải là người giỏi nhất nhưng sẽ là người chăm chỉ nhất.

Bất chợt đến một ngày, bạn cảm thấy mình đuối sức. Bạn cảm thấy mình cần về nhà sớm và bạn cảm thấy mình cần có người chia sẻ công việc. Sếp dường như trở thành một người khác, đánh giá thấp kỹ năng của bạn, cho rằng những cố gắng của bạn bằng 0 và phóng đại cả những khuyết điểm của bạn lên nữa chứ.

Bạn làm việc hết mình chẳng tính toán thiệt hơn. Nhưng sếp bạn có thể lại cho rằng đó là bổn phận, trách nhiệm của bạn. Trực ngoài giờ, là trách nhiệm của bạn. Không để khách hàng nào khiếu nại, là trách nhiệm của bạn. Hoàn thành công việc sớm, là bổn phận bạn cần làm.

Đồng nghiệp thì lại cho rằng bạn đang lười biếng, đang buông bỏ. Bạn đang đùn đẩy trách nhiệm cho họ, khiến tự nhiên họ phải làm những việc trước đây chẳng phải động tay. Dù bạn có làm 200% sức lực thì đến hiện tại điều đó đã trở thành nghĩa vụ- mà bạn phải thế. Cho nên, khi bạn chỉ làm đủ 100% những việc cần, mọi người cho rằng bạn chưa hoàn thành đủ trách nhiệm của mình.

02 – HÃY NHỚ:

1. Trên đời này không ai có nghĩa vụ phải đối tốt với ai cả. Chẳng qua đều là cái nghĩa, cái tình và có qua có lại.

Bạn dành lòng tốt của mình cho những kẻ vô ơn, thì chẳng khác nào đổ nước vào cái giếng không đáy, lòng tốt của bạn không thể nào nuôi sống những tham vọng tham lam đó.

2. Sự tha thứ hết lần này đến lần khác, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy rằng, sự tổn thương của bạn không phải trả giá gì.

3. Thời gian càng lâu, những người bên cạnh bạn họ cảm thấy, tất cả việc tốt bạn đã làm là đương nhiên như thế. Giả sử vào một ngày bạn không chịu đựng nổi nữa, mệt thật rồi, thì cũng không có ai thương xót và thông cảm với bạn. Bởi vì trong mắt họ, chính là bạn đã tự nguyện làm như thế.

4. Khi bạn quá quan tâm đến người khác, họ sẽ càng làm khó bạn gấp vạn lần;

Còn nếu bạn quá nhường nhịn người khác, họ sẽ được nước tiến lên làm tổn thương bạn.

5. Trong tâm cũng đừng quá tốt, không nên việc gì cũng nghĩ thay cho người khác. Bởi vì sẽ có người không bao giờ cảm nhận được những suy nghĩ của bạn, thông cảm với cái khó khăn, sự gian khổ của bạn. Thậm chí đến một câu nói quan tâm ấm áp thôi, cũng không có nữa! Bởi với họ đã quen với ý nghĩ: tất cả những gì bạn làm tốt, đó là điều đương nhiên.

6. Bạn càng nhún nhường, người khác càng lấn tới. Bạn càng tha thứ người khác càng vô tâm. Bạn càng mềm lòng, người khác càng tham lam.

7. Sống trên đời đừng có quá ngây thơ!

Bao kẻ ngoài kia chỉ chờ mình gục ngã.

Không ai thương mình bằng mình thương mình cả,

Nên chớ gặp ai cũng vội vã thân tình.

Sống trên đời đừng có dễ rung rinh!

Tìm người thật dạ thương mình, khó lắm…

Cứ tưởng yêu rồi mà si mê say đắm,

Để nhận về mình toàn cay đắng không thôi…

Sống trên đời phải giữ lấy cái tôi!

Đừng bi luỵ vì người không xứng đáng.

Đừng khóc, đừng đau, đừng sầu, đừng chán nản,

Phía trước, ngày sau năm tháng vẫn còn dài…

Sống trên đời đừng dựa dẫm vào ai!

Ba mẹ đã cho hình hài đứng thẳng,

Bùn ở dưới chân còn trên đầu là nắng,

Cứ lạc quan, chắc chắn sẽ yên bình.

LỜI KẾT: 

Những bài học này thật sự quan trọng trong cuộc sống chúng ta. Những điều chân thành từ tấm lòng của bạn không phải ai cũng xứng đáng để nhận. Hãy biết chọn lựa để bản thân không phải hối tiếc những gì bạn đã “cho đi”. Có thể bạn cần cân nhắc lại về việc “cho đi” đối với những người thật sự xứng đáng.

Tham khảo: Đạo – đời và Tĩnh tâm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *