Hôm nay ba mẹ tôi chia tay nhau rồi.

Cuối cùng ngày này cũng đến, tôi và anh trai và mẹ đã có thể sống một cuộc đời mới. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, có hai anh em trai. Bố mẹ làm cán bộ bình thường như bao người khác nhưng lại lớn lên trong một gia đình thiếu tình cảm. Tôi chưa bao giờ hỏi về quá khứ tại sao ba mẹ tôi lại cưới nhau nhưng từ khi bắt đầu biết nhận thức tôi chưa từng thấy mẹ mình có một người hạnh phúc. Cha tôi không phải là một người chồng tốt, anh cặp bồ, trai gái ở bên ngoài không phải chỉ một đôi lần. Đa phần những ai lớn lên ở phía bắc như tôi chắc mọi người cũng hiểu đâu đó con người ta vẫn sống vì cái gọi là truyền thống, là sĩ diện với đời. Mẹ tôi không bao giờ đánh ghen, cũng không khi nào bà lên tiếng chửi bới ai nhưng bỏ chồng thì bà không làm được. Bà bị kẹt vào cái xiềng xích :” ly dị thì khổ con”, ” sao phải nhường chồng cho đứa khác” , ” đàn ông ai cũng vậy mà” , ” làm phụ nữ phải nhẫn nhịn”. Tôi vào lần đầu tiên thấy mẹ khóc, đến tận bây giờ vẫn không thể quên được cảm giác đó. Tôi không biết cái người ta gọi là giữ bố cho con, giữ gia đình hoàn chỉnh với người ta nó là như thế nào nhưng với tôi nó là một bi kịch. Ngoại trừ việc trong nhà có thêm 1 người đàn ông, việc chăm sóc các con, lo cho các con bữa ăn giấc ngủ vẫn một tay mẹ, ba tôi ông ấy ko phải người trăng hoa rồi về nhà đánh đập vợ con nhưng những gì ông ý làm khiến hai anh em tôi còn ám ảnh hơn cả những trận đ,n. Chúng tôi quen với việc mẹ buồn đến ph,át bệ,nh, quen với việc nay nghe người này nói bố có tình nhân. Cả tuổi thơ của anh em tôi trôi qua như vậy và nó ám ảnh đến nỗi giờ anh trai tôi vẫn chưa kết hôn. Rồi anh em tôi cùng khuyên mẹ nên kết thúc cuộc hôn nhân chỉ toàn nước mắt này, ban đầu mẹ ko nghe đâu nhưng khi anh tôi nói rằng ” nếu như mẹ ko bớt khổ đi thì cả đời này con cũng ko lấy vợ” hôm đó 3 mẹ con tôi đã ôm nhau mà khóc.
Mấy chục năm ở trong hôn nhân như đị,a ng,ụ,c, ko có ai muốn gia đình tan vỡ vậy mà hoàn tất xong thủ tục tôi như được giải thoát, như trút bỏ được tất cả gánh nặng đó giờ. Từ giờ trở đi con mong cuộc sống của mẹ sẽ chỉ toàn là tiếng cười thôi mẹ nhé.
Tôi mong những người mẹ, những người phụ nữ ngoài kia sống thật dũng cảm và có thể là chính mình, ai trên đời này cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc, ko ai phải hy sinh cho những người ko xứng đáng cả, tôi tin rằng ko có người con nào lại mong bố hoặc mẹ phải buồn chỉ vì cái cớ là chính mình đâu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *