1.
Hạ Lăng vừa tan làm liền nhận được một cuộc điện thoại từ bạn thân.
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Hạ Lăng chợt giật mình nhớ đến, hôm nay là ngày họp lớp cấp ba.
Lần họp này đã sớm được quyết định từ nửa tháng trước. Hạ Lăng vẫn luôn nhớ, có điều hôm nay cô tăng ca, bởi vì bên phía tác giả ngâm bản thảo, cô chỉ đành đợi bên họ nộp xong, xác nhận không có lỗi gì mới tan làm.
Họp lớp bắt đầu từ 7h, bây giờ đã gần 10h rồi.
Cô hỏi lại địa điểm, rồi gọi xe qua đó.
Nhưng Hạ Lăng vẫn chậm một bước. Lúc cô đến, mọi người đã ăn xong rồi, đang chuẩn bị đổi địa điểm chơi tiếp. Thế là cô bèn ngồi xe của bạn thân, cùng đi KTV.
Bạn thân nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Lăng, nhịn không được cằn nhằn:
“Dù sao cũng là họp lớp cấp ba, gần 10 năm mọi người không gặp nhau rồi, mày nhìn mày xem, ăn mặc kiểu gì thế không biết, là tụi này không xứng với mày hả?”
Hạ Lăng làm biên tập ở tổ xuất bản, chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu làm, hiện tại tuổi nghề cũng đã sáu, bảy năm rồi, năng lực cực kì tốt, cũng nâng đỡ không ít tác giả nổi tiếng.
Nhưng tác giả mà, khó tránh được việc không giao đúng hẹn, cô chỉ còn cách đợi họ.
____________________
Cô mặc khá tùy ý, mái tóc dài cũng là tiện tay vuốt vài cái rồi buộc lên.
“Tao thật sự không duyệt nổi cái mặt này của mày.”
Đứa bạn thân cứ cằn nhằn mãi.
“Bộ trên đời này không có một ai vừa mắt mày hả?”
……
Đến KTV, không ít người qua chào hỏi Hạ Lăng.
Thời trung học, Hạ Lăng luôn đứng số một lớp xã hội, là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng. Mặc dù hiện tại cô không trang điểm, song vẫn có thể thấy rõ ngũ quan xinh đẹp hài hoà.
Mọi người chơi cùng nhau rất vui vẻ, cuộc họp diễn ra được một nửa thời gian, lớp trưởng liền thông báo: “Tưởng Diệc Xuyên nói đang ở gần đây, hỏi chúng mình đang ở phòng nào.”
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên trầm hẳn lại khi nhắc đến cái tên “Tưởng Diệc Xuyên”
Hạ Lăng cũng tự nhiên cảm thấy hồi hộp theo.
Tưởng Diệc Xuyên?
Đã bao lâu cô không nghe đến cái tên này nhỉ.
Trước đây khi chưa phân ban, Tưởng Diệc Xuyên cũng học cùng lớp với bọn họ.
Nhưng sau khi phân thành ban xã hội và ban tự nhiên, lớp bọn họ trở thành lớp xã hội, những người lựa chọn ban tự nhiên sẽ phải chuyển đến một lớp khác.
Mà Tưởng Diệc Xuyên chọn ban tự nhiên.
Sau đó, cậu luôn vững vàng ngồi ở vị trí số một ban tự nhiên, các cuộc thi cũng luôn giành hạng nhất.
Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp Ba, chàng trai này bỗng nhiên bặt vô âm tín, không một ai có thể liên lạc với cậu nữa.
Nick QQ của cậu vẫn luôn ở trong nhóm lớp, song suốt năm suốt tháng chẳng thấy hoạt động gì, thế nên lần họp lớp này, mọi người cũng không gọi cậu.
Giờ đây cậu đột nhiên xuất hiện, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Sau đó cũng vô cùng tò mò, muốn xem xem chàng trai lúc nào cũng đứng số một lớp tự nhiên ấy sau nhiều năm không có tin tức gì đã đạt được những thành tựu gì.
Hết cách rồi, thú vui lớn nhất của mọi người chính là so bì mà.
Lớp trưởng ra ngoài đón Tưởng Diệc Xuyên, mà Hạ Lăng tưởng như đang ngồi trên đống lửa.
Vài phút sau, lớp trưởng đẩy cửa vào, giả vờ thần bí nhìn mọi người, bảo: “Aiyaa, mọi người yên lặng chút nào, xem xem ai đến này!”
Bạn học đang ngồi chọn bài hát ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng lớp trưởng, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Hạ Lăng cũng vậy. Nhìn thấy dáng vẻ vừa cao vừa gầy đứng bên cạnh lớp trưởng, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Lớp trưởng đẩy cửa ra, Tưởng Diệc Xuyên đứng ở phía sau liền bước vào.
Ngay tức thì, tất cả mọi người đều vỗ tay chào đón.
Học thần quả nhiên là học thần. Dù cho có bặt vô âm tín ngần ấy năm, đến khi xuất hiện vẫn khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Có một số người chính là con cưng của ông trời, vừa có bộ não thông minh, lại vừa có ngoại hình xuất chúng.
Hạ Lăng ngồi ở một góc xa xa nhìn thấy Tưởng Diệc Xuyên, trái tim phủ bụi đã lâu của thiếu nữ như được hồi sinh, bắt đầu đập thình thịch.
Tưởng Diệc Xuyên đảo mắt một lượt, như có như không lướt qua Hạ Lăng, cũng không dừng lại nơi cô một khắc.
Trái tim cô đột nhiên lạnh đi vài phần.
Phần tiếp theo của buổi họp lớp chủ yếu là mọi người vây quanh Tưởng Diệc Xuyên, đều tò mò tại sau khi tốt nghiệp cậu lại bặt vô âm tín.
Hạ Lăng ngồi một góc, trên tay cầm micro không biết được truyền đến tay cô tự bao giờ, KTV vừa hay đang phát bài <Sau Này>, Lưu Nhược Anh đang hát:
“Sau này, em cuối cùng cũng học được thế nào là yêu, chỉ tiếc anh sớm đã biến mất trong biển người ngoài kia.”
Bài hát này được phát đúng lúc thật, những bạn học đang chơi điện thoại hay đang trò chuyện cũng không nhịn được ngâm nga hát theo.
Mỗi một câu hát đều đưa mọi người đến những điều khó nói nhất, nằm sâu thẳm trong trái tim nhất.
Hạ Lăng không thể ngồi tiếp thêm nữa, cô đặt micro xuống, giả vờ nhìn điện thoại một cái, rồi bảo với bạn thân: “Bên phía tác giả xuất hiện vài vấn đề, tao đi trước ha.”
Tuy mọi người muốn giữ Hạ Lăng lại, song ý cô đã quyết, bất kể người khác có nói thế nào, cô vẫn cầm áo khoác và túi ra về.
Lúc này đã chớm thu, thời tiết chuyển lạnh, Hạ Lăng mặc một chiếc áo len, khá thích hợp với nhiệt độ trong KTV. Nhưng khi cô vừa ra khỏi KTV, gió đêm lành lạnh khiến cô không kìm được mà run lên.
Cô đứng ở trước cửa, dùng phần mềm trong điện thoại để gọi xe, nhưng giờ đây đã muộn rồi, đây lại là nơi giải trí về đêm, cho nên rất khó để gọi xe.
Hạ Lăng nhìn điện thoại, “Phía trước còn có 19 khách hàng, bạn cần đợi thêm khoảng 20 phút nữa”. Cô chỉ có thể thở dài.
Gió đêm thật biết cách làm khổ người ta, nhưng Hạ Lăng đã đi ra rồi, bây giờ quay lại trong phòng có chút không ổn lắm.
Ngay lúc cô đang lúng túng, không biết phải làm gì thì cánh cửa phía sau lưng bị đẩy ra.
Hạ Lăng vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, cũng không nghĩ gì nhiều, bèn bước sang bên cạnh mấy bước, nhường đường cho người đằng sau.
Nhưng có điều sau khi cô nhường đường, người đó lại không bước lên mà cứ thế đứng đằng sau lưng cô.
Người đó cao hơn Hạ Lăng gần một cái đầu, đứng đằng sau lưng cô có thể dễ dàng nhìn thấy những gì điện thoại cô đang hiển thị.
Nhìn lướt qua điện thoại cô, cậu bèn ho nhẹ một tiếng:“ Không gọi được xe?”
Hạ Lăng vẫn đang xem điện thoại, nghe thấy câu hỏi liền giật mình quay đầu lại. Cô nhìn thấy Tưởng Diệc Xuyên đang đứng phía sau mình.
Cô không nghĩ cậu sẽ ra ngoài, ngây ra cả nửa ngày mới “ừm” một tiếng.
Tưởng Diệc Xuyên liền đề nghị: “Để mình đưa cậu về.”
Hạ Lăng hơi cau mày, nhưng chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Tưởng Diệc Xuyên đã cầm chìa khóa xe trên tay ấn nhẹ một cái. Cô nhìn thấy đèn trong chiếc xe bên đường phát sáng.
Như này là không thể từ chối rồi hả.
Tưởng Diệc Xuyên vốn là một người ít nói, nhưng trên đường đưa Hạ Lăng về nhà, cậu đột nhiên nói rất nhiều, hỏi cô sống thế nào, công việc.
Hạ Lăng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ xem như đây là sự quan tâm của một người bạn cũ sau nhiều năm không gặp.
Tưởng Diệc Xuyên đưa Hạ Lăng đến cổng tiểu khu nơi cô ở. Hạ Lăng chuẩn bị mở cửa xuống xe, cậu đột nhiên gọi: “Hạ Lăng”
Tay Hạ Lăng vẫn đang đặt tay trên cửa xe, nghe thấy tiếng Tưởng Diệc Xuyên, cô liền “ừ” đáp lại.
Hạ Lăng quay đầu, dưới ánh đèn xe lờ mờ, cô nhìn thấy mắt Tưởng Diệc Xuyên như sáng lên.
Tưởng Diệc Xuyên nhìn Hạ Lăng: “Cậu có bạn trai chưa?”
“……”
Về đến nhà, Hạ Lăng cởi áo khoác ngoài, cả người đổ lên sofa. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng Tưởng Diệc Xuyên. Cô hơi nhăn mày.
Rốt cuộc anh có ý gì?
(còn tiếp)