Lao vào một cuộc chiến, đầu tiên là người dân khổ cái đã, vợ mất chồng, mẹ mất con, con mất bố… Sau đó là sự toàn vẹn lãnh thổ bị đe dọa, rồi đến khủng hoảng kinh tế. Chứ cái thằng ở tận bên kia Đại Tây Dương chả việc cái éo gì hết.
Cái thằng mà xúi “đánh đi, tao sẽ giúp, tao sẽ cam kết hành động mạnh mẽ”, nhưng cụ thể giúp cái gì thì nó không nói. Đánh rồi thì mới biết cái giúp đó là “cầu nguyện” và vài lời động viên trên Twitter và Tiktok.
Tưởng như đã có anh em vào sinh ra tử, lúc biến mới biết chỉ là người dưng nước lã.
Chiến tranh có chính nghĩa và phi nghĩa. Người dân, binh lính hy sinh và chiến đấu vì tự do, hòa bình, chủ quyền đất nước. Chứ không phải chết vô nghĩa vì lợi ích của một quốc gia khác. Đem máu của người dân mình đi tô thắm cho quốc gia khác là một nỗi nhục không thể tha thứ.
Không phải diễn viên nào cũng có thể làm tổng thống như Ronald Reagan.
Nằm bên cạnh với một một gã khổng lồ thì phải khôn khéo. Gây sự với thằng hàng xóm to con, mạnh vì hột nhãn chẳng bao giờ là một lựa chọn đúng đắn. Phải biết hài hòa giữa các nước lớn, trung lập làm vùng đệm, khôn khéo. Không cần học đâu xa, học Phần Lan là đủ.
Khi có chiến tranh muốn quay đầu lại thì cũng đã muộn rồi.
Theo: Tifosi