ĐIỀU GÌ ĐÃ KHIẾN NHỮNG ĐỨA CON KHÔNG CÒN MUỐN NÓI CHUYỆN HAY CHIA SẺ VỚI BỐ MẸ NỮA?

Tôi nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, mẹ sợ tôi bị cảm lạnh nên lúc tắm cho tôi, mẹ thường dùng nước rất nóng.

Mỗi lần pha nước, mẹ thường dùng tay kiểm tra nhiệt độ trước mới đặt tôi vào bồn tắm. Đương nhiên là nước nóng mẹ pha không đến nỗi khiến người ta bị bỏng, nhưng đối với một đứa trẻ có làn da mềm mại non nớt, ngồi ngập quá nửa người trong chậu nước đó thì nước thật sự rất nóng, nóng đến nỗi khiến tôi cảm thấy cả người đau rát.

Lúc đó tôi đã biết nói chuyện, tôi đã kháng nghị với mẹ không chỉ một lần về chuyện nước nóng: “Mẹ ơi, nước nóng quá.”

Nhưng lần nào mẹ tôi cũng phớt lờ, còn nói: “Mẹ thấy chẳng nóng chút nào hết, tắm một lúc là nước đã nguội đi rồi.”

Nhiều lần như vậy, tôi thấy nói với mẹ chẳng có tác dụng gì, nước tắm vẫn nóng như thế nên tôi không nói nữa, chỉ cảm thấy tắm là một chuyện gì đó vô cùng khổ sở.

Sau đó có một lần, mẹ đặt tôi vào trong bồn tắm, lần đó nước vẫn rất nóng. Thật ra tôi đã bị bỏng thành quen rồi, mỗi lần tôi đều tự nhủ với bả thân là tắm một lúc là nước sẽ nguội bớt thôi, cố gắng chịu đựng một lúc nữa là được. Nhưng lần đó nước thực sự quá nóng, tôi vừa nghĩ đến việc lát nữa mẹ sẽ lại dùng chiếc khăn thấm nước nóng đó lau người làm ướt người cho tôi là tôi lại thấy sợ hãi.

Sau đó trong đầu tôi tự động hiện lên một cảnh tượng, tôi đã nói với mẹ là nước quá nóng, mẹ tôi nói chẳng nóng chút nào, vẫn cứ tiếp tục tắm cho tôi, tôi lại cố gắng tiếp tục chịu đựng.

Thế là tôi lại thấy tuyệt vọng, tôi không biết mình nên làm sao, không biết phải làm thế nào để thay đổi chuyện này, tôi nghĩ mình kháng phị với mẹ về chuyện này chắc chắn mẹ sẽ lại bác bỏ lời tôi, đến lúc đó tôi vẫn chỉ có thể lựa chọn nghe theo lời mẹ, cố gắng chịu đựng trong chậu nước nóng đó.

Nghĩ như vậy, cuối cùng tôi đã sụp đổ mà bật khóc.

Mẹ tôi sững người lại, vội vàng hỏi tôi bị làm sao.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, nước, thực, sự, quá, nóng.”

Bấy giờ mẹ mới nói: “Thế thì có gì mà phải khóc chứ.” Sau đó pha thêm nước lạnh cho tôi.

Các bạn thấy đấy, mẹ tôi vẫn nghĩ tôi khóc là một chuyện rất khó hiểu, không phải chỉ cần pha thêm nước lạnh là được rồi sao. Bà ấy mãi mãi không bao giờ có thể hiểu được, tôi của năm đó đã phải cắn răng chịu đựng những lần phải tắm nước nóng đó bao nhiêu lần, đến mức mà việc tắm đối với tôi là một sự mệt mỏi. Ngày hôm đó, trong lòng tôi đã đấu tranh rất dữ dội, trong đầu tôi đã nghĩ phải “đấu tranh” như thế nào, tôi đã phải bất lực đến mức nào mới có thể “bùng nổ” như vậy.

Kể từ lần đó, trong đầu tôi luôn có một suy nghĩ, đó là khóc có hiệu quả hơn lời nó. Bạn không khóc, người lớn sẽ thấy chuyện bạn nói chẳng có gì quan trọng hết. Quan điểm, ý kiến mà bạn bày tỏ, người lớn sẽ chẳng để tâm quá nhiều. Người lớn sẽ chỉ ép bạn chấp nhận và tiếp nhận quan điểm và hành vi của họ. Chỉ khi bạn thật sự “phản kháng” lại thì họ mới chịu coi trọng những gì bạn muốn bày tỏ.

Cách phản kháng bố mẹ có hiệu quả nhất của những đứa trẻ yếu đuối, bất lực và đáng thương là khóc. Vậy còn những đứa trẻ mạnh mẽ, có suy nghĩ, có kiến thức thì sao?

Khi con trẻ muốn nói chuyện, chia sẻ bố mẹ thì những hành động của bố mẹ lại chỉ khiến chúng cảm thấy việc mình cố gắng “giao tiếp” với bố mẹ chẳng đem lại hiệu quả gì hết, không có ý nghĩa gì hết, bố mẹ chỉ đang khiến chúng cảm thấy ấm ức và tủi thân. Và thế là, con trẻ sẽ không muốn chia sẽ bất cứ điều gì với bố mẹ nữa.

Có những lúc phụ huynh không hiểu tại sao con mình lại làm vậy, không hiểu được những hành động bất thường của con, trách con mình không chịu chia sẻ hay nói chuyện với mình.

Làm sao mà nói chuyện hay chia sẻ gì được đây, khi chúng đã nói rất nhiều lần nhưng không được lắng nghe?

Bố mẹ mình thương mình lắm nhưng nói thật ko hiểu về mình tí nào đâu, cũng đã thử nói ra nhưng cũng ko giải quyết được vấn đề gì đâu, nói ra lại rắc rối, phiền phức nữa nên thôi cứ im lặng, dần dà mình cũng quen rồi, so với mấy bạn ko được bố mẹ thương thì mình coi như cũng tốt lắm rồi.

Bố mẹ cũng là lần đầu làm bố làm mẹ thôi mn ạ. Đến một thời điểm nào đó, họ sẽ hiểu, bản thân chúng ta cũng trưởng thành hơn, thì lúc đó tự nhiên sẽ nói chuyện đk thôi. ĐA SỐ cha mẹ nào mà chẳng thương con ❤️❤️❤️Sửa cmt rồi nha mn, thấy đồng ý thì gật gù mà ko đồng ý thì lướt qua kệ nó đi nha chứ cmt quài mình rep mỏi lắm, mà ko rep thì cứ thấy cấn cấn ý ạ. Sáng ngủ dậy mà hết hồn.Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nếu ai đang sống trong tình yêu thương gia đình thì chúc mừng các bạn, còn nếu ai cảm thấy bản thân ko nhận đk đủ tình yêu từ bố mẹ thì chúc các bạn độc lập và tìm thấy tình yêu từ những điều tốt đẹp khác ạ.

Kể 1 chuyện nhỏ gần đây nhất, nhà mợ có cân mình đứng lên cân rồi xuống bếp bảo mẹ là 50 cân, rõ ràng mình cân em mình nhìn mẹ mình k nhìn nhưng cứ đứng nói mãi là mình gầy ntn 50kg sao được. Okay là mẹ muốn mình béo khỏe nhưng cái việc k biết rõ nhưng cứ cho là đúng mãi riết k muốn nc luôn .. Vì mình k muốn tình huống tương tự xảy ra.

Người trưởng thành sống cũng vất vả, gian nan lắm, nên chuyện gì không cần thiết mình sẽ không nói với ba mẹ, tránh để họ thêm mệt mỏi lo lắng.

Ơ các bạn khóc còn có người dỗ cơ à. Tôi càng khóc ba mẹ càng cho là tôi không hiểu chuyện, nên sau này khi khóc đều vào nhà vệ sinh bật nước thật lớn rồi che miệng để không ai nghe thấy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *