Thương thay phận xe ôm…

Vừa đi giao hàng xong thì đằng sau tự dưng đâu ra xuất hiện 1 bạn nữ xinh xắn, mặc váy trắng, hình như đang khóc hỏi mình:

– Anh ơi, anh có chở người ko? Anh có thể đưa em ra Hồ Tây ko anh?

Mình kiểu “????” tự dưng bảo mình chở người ko, chắc thấy mình mặc áo đồng phục xe ôm công nghệ nên mới hỏi vậy…mình hỏi lại:

– Giờ ra Hồ Tây á bạn?

– Vâng anh lấy bao nhiêu ạ.

– Mình lấy 60k bạn nhé.

– Vâng, anh đưa ra đấy đi ạ.

Mình tắt app, đưa bạn nữ ấy đi, bạn ấy ngồi sau xe mình cứ khóc thút thít, mình cũng ngại nên hỏi:

– Sao bạn lại khóc?

– Em vừa chia tay n.y xong.

Mình thì ko biết lý do là gì, mình cũng nói:

– Thôi nếu ko còn yêu nhau nữa thì chia tay, chia tay nay buồn, mai lại hết ấy mà, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi.

– Cảm ơn anh…

Xong đi qua quán trà sữa, mình tự dưng nảy ra ý tưởng:

– Em uống trà sữa ko, anh mua tặng 1 lý nhớ.

Tại lúc đó cũng nghĩ chỉ dỗ dành cho bạn ấy đỡ khóc thôi, đi đường mà bạn ấy cứ ngồi sau mình khóc ngại đcđ…

– Dạ có ạ.

– Uống vị gì.

– Anh mua gì em uống nấy ạ.

– Ừ để mình mua.

Mình phi vào, mua 1 cốc trà sữa cho bạn ấy, 1 cốc trà hoa quả cho mình, bạn ấy ngồi ở ngoài cứ nhìn vào ngón mình, tự dưng cảm giác muốn có n.y, kiểu n.y ở ngoài chờ mình mua đồ cho ấy. Mình mang ra bạn ấy:

– Em cảm ơn.

Xong vừa đi, vừa uống, bạn ấy cũng đỡ khóc hơn. Mình tò mò:

– Vậy sao chia tay.

– Tại em hay ghen nên anh ấy bực, anh ấy nói lời chia tay rồi bỏ đi…

– Con trai như vậy là ko đc, ai lại bực rồi bỏ đi thế.

– Vâng, đúng rồi ấy a.

Rồi cứ thế vừa đi vừa nói chuyện, ra tới Hồ Tây đoạn đường Thanh Niên rẽ vào ấy thì mình hỏi:

– Bạn xuống đây à?

– Dạ, nhưng mà anh có chở em đi tiếp ko, chở em đi 1 vòng Hồ Tây xong vòng về, vòng hồ Tây khoảng 15km, xong anh đưa em về khoảng 5km là 20km, với lúc đi là 60k, thì em trả anh 200k nhớ.

Kèo thơm. Đồng ý liền:

– OK.

Và cứ thế, vừa đi, vừa nói chuyện, vừa uống nước, xong mình cũng đưa ra lời khuyên…đi được 1 đoạn thì bạn ấy tự dưng:

– Anh tâm lý như này, ai là bạn gái anh thì thích nhỉ.

– Ừ nhưng mà nghèo, có ai làm bạn gái đâu.

– Anh thấy em thế nào.

– Cũng đc, nhưng chắc em ko thích anh đâu.

Cả 2 im lặng 1 hồi lâu…rồi đi thêm 1 đoạn, bạn ấy tự dưng vòng tay ôm eo mình, xong tựa đầu vào vai mình bảo:

– Cho em ôm anh 1 lúc nhé, tự dưng thèm cảm giác đi với n.y mà giờ chúng em chia tay rồi.

– Ừa, thoải mái đi em, miễn sao em thấy tâm trạng vui lên là được.

Và cứ thế, như 2 người yêu nhau, chúng mình đi 1 vòng Hồ Tây xong đưa bạn ấy về 1 khu trọ trong ngõ Minh Khai…lúc bạn ấy lấy ví đưa mình 200k thì mình bảo:

– Thôi nay anh chia sẻ nỗi buồn cùng em, hi vọng em sẽ vui lên, chứ nhìn em buồn xấu lắm.

Bạn ấy cười tít mắt:

– Dạ em cảm ơn anh nhiều…anh về cẩn thận nhé.

– Ừ, em ngủ ngon, cũng muộn rồi, nghĩ ít thôi.

– Vâng ạ.

Lúc ấy mình đi về, chỉ nghĩ trong đầu giá mà mai bạn ấy lại rủ mình đi chơi, hay là mình nhắn tin thử, vì mới chia tay n.y mà, chia tay n.y thường sẽ thiếu thốn tình cảm ấy…thì hôm nay, chưa kịp nhắn tin thì bạn ấy đã nhắn tin với mình (à lúc đi ở Hồ tây bạn ấy ngồi sau lấy sđt mình):

– Anh ơi, em quay lại với n.y rồi, nhờ anh cả đấy, em cảm ơn anh nha!

Thế là mất 200k với 1 cốc trà sữa, lại còn mất thêm thời gian đưa đi dạo, tư vấn tâm lý nữa. Nghĩ đen quá nên tâm sự anh em rút kinh nghiệm đừng thấy gái xinh mà như mình, cứ tiền trao cháo múc, xong sau đó ntn tính sau…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *