Mình, 1 người con gái vì sợ cuộc sống nghèo khó nên đã chia tay n.y cũ sau 8 năm yêu nhau để đến với n.y mới và lấy người ta trong vòng hơn 1 năm và rồi giờ nhận lại những nuối tiếc…
Yêu nhau 8 năm, từ năm lớp 12 đến khi ra trường đc 3 năm, mình lúc ấy có lẽ là tư tưởng sai lệch khi thấy bạn bè đồng trang lứa, hoặc ngay cả những người chị em hay chơi, ai cũng có 1 cuộc sống ổn định, có lẽ do môi trường làm việc 1 phần, do bạn bè mình có điều kiện 1 phần nên mình ghen lắm, ghen ăn, tức ở ấy…mình nghĩ bạn trai mình ko bằng được 1 phần của bạn trai của những người ấy, họ yêu, rồi lấy nhau, có nhà cửa, có xe cộ, chẳng những thế chưa lấy nhau họ đã có nhà cửa, xe cộ để đi lại rồi…
Trong khi ấy n.y mình thì loanh quanh mãi vẫn ở thuê, con xe máy đi 10 năm từ hồi bố mẹ đi, lúc nào cũng “vẫn tốt mà em, sau này hỏng đổi sau, tiền để làm việc khác”. Rồi ăn uống, chi tiêu cái gì cũng tiết kiệm.
Xem phim, mua sắm thì toàn đợi khuyến mãi mới mua, mới tranh thủ đi xem.
Ăn uống thì ăn toàn quán xá vỉa hè, cơm bình dân.
Đi du lịch người ta ở khách sạn ko thì cũng nhà nghỉ đẹp, mình thì toàn ở cái nhà nghỉ bé tí tẹo, xong cũ…xa biển, đc mỗi cái rẻ, mà còn ít đc đi du lịch.
Quần áo mua sắm toàn hàng chợ, 100-200-300k.
Mình luôn mơ ước đc cuộc sống như những người bạn, chị em mình lúc đó nên khi có cơ hội…mình đã quyết định chia tay n.y cũ để đến với n.y mới, chồng mình hiện tại, có nhà, có xe, công việc ổn định.
Cuộc sống mình thay đổi, ko còn phải ăn uống tiết kiệm, ko còn phải nắng mưa ngồi chiếc xe máy cũ kĩ, ko còn phải suy nghĩ quá nhiều trong việc mua sắm cái này, mua sắm cái kia…lúc chia tay n.y cũ mình ko hề biết mình đã yêu n.y mới.
Mình kể tất cả ra để các bạn hiểu được cái lý do, tâm trạng của mình lúc đó, tại sao mình lại chia tay n.y cũ sau 8 năm yêu nhau để đến với 1 người mới. Sau hơn 1 năm chúng mình tổ chức đám cưới, lễ cưới nhà mình thì bt nhưng nhà trai thì khá linh đình.
Rồi cuộc sống mình thay đổi sau khi kết hôn, có lẽ lúc trước kia khi yêu nên chồng mình chiều, đến lúc cưới xong thì mình ko khác gì 1 người giúp việc, cái gì cũng đến tay, đi chợ, nấu cơm, lau nhà, quét nhà, giặt quần áo, phới quần áo…đủ cả. Mặc dù nhà chồng có điều kiện nhưng ko thuê giúp việc vì ko thích có người lạ trong nhà, có nhiều chuyện ko thể để ng ngoài biết, ngay cả việc cho cá ăn, dẫn chó đi dạo cũng là mình…loanh quanh 1 ngày làm việc ở công ty xong về làm việc nhà, ko có thời gian mà nghỉ ngơi. Lúc yêu thì còn có thời gian đi chơi, tụ tập bạn bè, đi du lịch, giờ thì việc nhà chưa xong đừng hòng đi đâu.
Cứ thế, chúng mình đã lấy nhau được 5 năm nhưng đến giờ mình mới bầu, mình bầu con gái…bố mẹ chồng có vẻ ko ưa lắm vì thích có con trai, thích có cháu trai nối dõi tông đường…thôi, mình chọn lựa, thì mình chịu…nhiều lần cãi nhau, mình còn bị chồng nói là “Về nhà này có cái gì mà dám to tiếng với chồng…”
Mọi việc cứ như vậy, đến hôm nay, chồng mình say chợt nói, so sánh mình là “Vợ người ta đẻ con trai dễ như uống cốc nước, vợ mình mãi mới bầu, mà lại bầu con gái, chán thật, biết thế lấy người khác”.
Thật sự nghe xong, mình đã chảy nước mắt…vì câu nói ấy mà nhận ra tất cả những gì mình lựa chọn, mình làm trong bao năm qua là 1 sự ngu ngốc. Rồi mình chợt nhớ lại lần gần nhất bạn bè mình kể về n.y cũ, vì cũng là bạn cấp 3, bảo rằng anh ấy đã mua đc nhà, có đc xe, xe thì tự mua chiếc xe bé bé thôi, nhà thì góp với vợ rồi vay thêm ngân hàng mua sau bao nhiêu năm đi làm tiết kiệm được, vợ chồng cũng ổn, con trai đc 2 tuổi, gia đình ấy hạnh phúc lắm…thì mới thấy, đây là quả báo mà mình phải gánh chịu, có lẽ ông trời cũng có mắt. Mình sớm muộn sẽ ko tránh khỏi việc này.
Hiện tại mình cũng đã viết đơn ly hôn nhưng mình chưa dám nói với ai, mình chỉ viết lên đây vì ở đây ko công khai người viết…Mình viết ra để các nữ biết đc rằng cuộc sống lúc nào cũng có luật nhân quả, và mây tầng nào thì nên gặp gió tầng ấy thôi, trèo cao thì ngã đau. Bầu bí…vẫn phải tự viết đơn ly hôn.