Anh em nào gặp trường hợp như mình ko? Mình dân IT, công việc thì hay phải thức khuya làm, vì tối sau khi đi làm ở công ty về thì mình muốn ăn uống, nghỉ ngơi, cafe với bạn bè chút nói chung là relax trước khi tiếp tục công việc, chứ ở công ty làm xong về nhà làm tiếp luôn thì hơi mệt.
1 ngày đẹp trời, đứa em của 1 đứa bạn cấp 3 mình, kết bạn với mình từ hồi mình còn là sinh viên năm cuối, em là sinh viên năm 2…lâu lắm ko nói chuyện, hồi ấy em cũng có n.y nên mình ngại, nói chuyện nhiều người ta lại đồn đại ko hay…
– Anh.
– Ơi em.
– Anh đang làm gì thế?
– Anh đang ăn thôi, có việc gì thế em.
– Em nhớ, thấy anh hay thức khuya lắm nhớ.
– Ừ anh bận việc nên phải thức khuya.
– Giống em, nhưng mà có nhiều hôm ấy, em toàn ngủ quên.
– Ừ em. Mà em inbox anh có chuyện gì?
– À tại em thấy anh hay thức khuya nên em nhờ anh 1 việc ạ.
– Việc gì?
– Khoảng 11r đêm – 12h đêm, anh gọi em nhớ, em sợ em để báo thức ko dậy được, mấy lần rồi, em dậy làm việc với làm bài tập.
Thật ra mình cũng ko quan tâm đến việc gì, hay bài tập gì, chỉ vì em nhờ nên giúp thôi.
– Ừm. Để anh gọi em vậy.
– SĐT em là 098*******.
– OK, đúng giờ anh gọi.
– Nhớ gọi đấy nhớ.
Và hôm ấy mình gọi, em ấy dậy thật, dậy thì cũng chỉ cảm ơn 1 câu xong bảo “Em đi làm việc đây!”. Rồi lần thứ 2, lần thứ 3, lần thứ 4,…rất nhiều lần mình cũng ko nhớ nổi, đại loại ngày nào em ấy nhờ thì mình gọi thôi, lần nào em cũng chỉ rep lại là cảm ơn xong thôi…đâu lại vào đấy.
Đến thứ 6 tuần vừa rồi:
– Anh.
– Ơi em.
– Anh ăn gì chưa?
– Anh chưa, có việc gì vậy em.
– Em mời anh đi ăn nhớ, cảm ơn anh vì đã gọi em mỗi ngày!
– Thôi ko phải cảm ơn đâu, khách sáo quá.
– Eo, đàn ông đàn ang, con gái mời đi ăn từ chối, hỏi sao ko có n.y. Ko đi thì thôi, em rủ người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại thế nào:
– Thôi được rồi, đi thì đi, em mời à?
– Vâng. Nhưng anh đón em nhớ.
– Được rồi, em gửi anh địa chỉ anh qua đón, mấy giờ.
– Tầm 6r là đc ạ.
– Nhớ đúng giờ đấy.
– Dạ vâng.
Và đúng 6r, mình đến đúng địa chỉ, gọi em xuống, em mặc váy xinh xắn, nhìn em khác lắm, xinh hơn nhiều so với 4 năm trước, mình còn bất ngờ…em nhìn mình thì cười hì hì bảo:
– Anh đội mũ cho em chớ, ko ga lăng gì cả.
Mình đội mũ cho em, xong chúng mình đi ăn thôi, chúng mình đi ăn mì gà tần…ăn xong thì em bảo đưa em đi dạo phố, rồi em hỏi mình:
– Anh này, biết sao em nhờ anh gọi em dậy ko?
– Vì anh hay làm việc khuya.
– Không phải đâu, vì em thích anh đấy nhớ. Lần trước về quê gặp anh nhưng anh ko nhận ra…
– Thế là thích luôn.
– Em thích từ lâu rồi, mà giờ em mới thử tán anh xem sao. Tại ko thấy anh tán em mà cũng chẳng biết phải bắt đầu thế nào.
– Vậy thích anh thì sao?
– Thì anh làm bạn trai em nhớ!
– Sao yêu có thể dễ dàng vậy đc đừng lừa anh.
– Lừa làm gì.
– Có phải đổ vỏ hay gì ko?
– Eo ôi anh này, vô duyên, thích thật mà.
Xong em ấy ôm mình từ phía sau…rồi tựa đầu vào vai mình thì thầm “Nói thật đấy!”
Và thế là có n.y…??? Đến giờ vẫn chưa tin, bạn mình còn nhắn trêu mình là “Em tao thích mày lâu lắm rồi mà tao quên ko bảo với mày”, nói sớm thì có phải có n.y sớm rồi ko?
Khá giống chuyện của mk. Ngày trk quen a này. Công việc của a là phải dậy sớm. Nên mk nhờ a gọi dậy sớm học luôn. Thế là ngày nào cứ 5h-5:30 a gọi mk dậy học. Kết quả kì đó mk được học bổng luôn. . Và giờ thì a đấy là Ck mk bây giờ. Nhưng k dậy sớm nữa. .
Em ấy ôm tôi từ phía sau.. rồi tựa đầu vào vai và thì thầm: 2 mẹ con em yêu anh thật lòng.