Yêu thương bản thân là một khái niệm kỳ lạ

Vì sao con người mình, vốn là tất cả những gì ta có trong kiếp người kể từ khi chào đời đến lúc về với cát bụi, nhưng lại thật khó để ta dành lòng yêu thương?

Thật oái oăm thay nếu như cả cuộc đời này bị mắc kẹt trong hình hài thân xác của một người mà mình còn chẳng yêu thương nổi, chẳng muốn cố gắng để trao đi những gì tốt nhất.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Hơn ai hết, ta là người biết rõ nhất con người mình, biết hết cả những yếu kém, những thiếu sót, những vụn vỡ, những dục vọng, những ngóc ngách tăm tối nhất thuộc về mình. 

Làm sao một tâm hồn xấu xí, vô dụng, và dễ bị tổn thương như mình, mà lại xứng đáng nhận được tình yêu thương cơ chứ?

Đây là một câu hỏi quan trọng, nhưng lại sai ngay từ đầu.

Sai không phải ở chỗ: bạn đúng là đầy khuyết điểm. Nhưng điều đó thì có làm sao? Trên đời này có thứ gì là hoàn hảo? Ai cũng đều không hoàn hảo, và nhờ đó, là độc nhất. Đó là cái đẹp thi vị của thực tại.

Nhưng sai là ở chỗ: ai bảo phải thật tốt, thật đẹp, thật hoàn hảo, ta mới có thể thật lòng yêu thương? Tình yêu ấy có điều kiện, nhưng liệu có lâu bền, có thực tế, hay có ý nghĩa?

Ấy là cái ngộ nhận của người đời mà có lẽ ta thừa hưởng từ thời thơ ấu, khi ta lầm tin rằng ta phải đạt được cái này, phải trở thành thứ kia, ta mới xứng đáng được ai đó yêu thương.

Và rồi ta trở thành người tự phán xét chính mình, tự dè bỉu và dồn nén những phân mảnh không mong muốn của bản thân, hy vọng sẽ trở nên xứng đáng để ta có thể tự chấp nhận con người mình. 

Nhưng việc ấy liệu có ích gì, khi ta đâu thể tự lừa dối bản thân?

Càng đối chiếu bản thân với một lý tưởng chân-thiện-mỹ xa vời, ta lại càng tự thấy mình thua kém vì những thiếu sót rất-đỗi-con-người và những sai lầm quen thuộc với bất kì ai. 

Càng quay lưng dồn nén những mặt tối bên trong mình bằng lời đánh giá cay nghiệt, bóng tối lại càng trở nên dày đặc và ghê tởm. Nhưng càng mở lòng chấp nhận nó bằng lòng cảm thông, bóng tối sẽ được xua tan và chữa lành nhờ ánh sáng của ý thức.

Tình yêu thương thật sự, cho bản thân hay bất kì ai khác, là dù biết hết mặt đẹp, mặt xấu của họ, ta vẫn chấp nhận toàn bộ con người họ như một cá thể vẹn toàn. 

Yêu thương bản thân, là biết mình dù có tàn phế, xấu xa, hay kém tắm đến đâu đi nữa, mình cũng chấp nhận và tha thứ cho bản thân, sẵn sàng cố gắng để trao cho bản thân những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất, vì mình xứng đáng với điều đó. 

Ấy là cách duy nhất để những khoảng trống trong tâm hồn ta được lấp đầy.

Tác giả: Hà Minh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *