17.
Ngày 2 tháng 9 năm 2001. Trời nhiều mây.
Ngõ Đông Đài đường Hoa Sơn thành phố Sở Nguyên.
Lúc này trời quang mây tạnh, trong không khí phảng phất mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, nhưng không hề có một chút mát mẻ, cái nắng nóng đã bắt đầu hoành hành. Thẩm Thư lái con xe xập xệ đã bị hỏng điều hòa từ lâu, bốn cửa sổ đều hạ xuống thấp nhất để đảm bảo cho không khí được lưu thông. Cái nắng nóng và ẩm thấm quyện vào nhau, khiến con người ta cảm thấy thật khó chịu. Ô tô chuyển động cuốn theo không khí, cái luồng gió dở sống dở chế.t kia thật nóng nực, phả lên cơ thể, như một trò đùa ác ý của ai đó khi thổi lên người bạn, không hề có một chút cảm giác thoải mái, sảng khoái nào.
Những ánh lửa bập bùng ở hai bên đường. Một vài người mặc áo tang, không phân biệt được là nam hay nữ, đang quỳ hoặc ngồi bệt xuống đất để nhóm lửa, không ngừng bỏ giấy vào trong đám lửa nhằm giữ cho lửa không bị tắt. Tiếng khóc om sòm hoặc rên rỉ quyện vào không gian, như muốn báo cho chúng tôi về một nỗi bi thương ai oán vô hạn.
Buổi sáng ở thành phố Sở Nguyên, không ngờ lại âm u và thê lương đến thế. Thẩm Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trầm ngâm nói: “Đã đến tháng cô hồn rồi.”
Chúng tôi phóng như điên trên đường, chặng đường nửa tiếng chỉ mất có mười mấy phút để đến nơi.
Chiếc xe bị đâm nát chính là của Trần Quảng. Chiếc xe nằm lật bên đường, phần thân xe ở gần ghế lái bị bẹp dúm, cửa xe mở tung, mảnh vỡ của kính cửa sổ vung vãi ra đường. Kính chắn gió bị nứt thành những mảnh vỡ to bằng hạt đậu, nhưng vẫn liền vào nhau, óng a óng ánh, bên trên có một vệt má.u lớn màu đỏ thẫm đang chảy từng dòng xuống, nhìn thấy mà sợ.
Lớp cỏ trên đường bị cào thành vết dài 3 – 4 mét, có lẽ là do chiếc xe địa hình của Trần Quảng bị trượt sau khi lật mà tạo thành. Chỉ nhìn vào hiện trường vụ tai nạn ô tô, có thể dùng từ thê thảm để hình dung.
Dẫn đầu đội cảnh sát giao thông là Đội trưởng Đại đội 1 Vương Quốc Cường của tiểu khu Hòa Bình, hơn 30 tuổi, rất thân với Thẩm Thư, trông thấy cậu ta bước xuống xe liền kéo tay, lo lắng bảo: “Xảy ra chuyện lớn rồi, có người nhận ra đây là xe của Phó phòng điều tra Sở thành phố Trần Quảng.” Thẩm Thư vỗ lên mu bàn tay của anh ta, đáp: “Là xe của ông ấy, mấy tiếng trước bọn em vừa mới đến hiện trường vụ án giế.t người xong.” Nhận được lời xác nhận của Thẩm Thư, Vương Quốc Cường lại càng thêm lo lắng, cau mày nói: “Trông tình hình thì đây có vẻ không phải một vụ tai nạn giao thông bình thường, giống như cố ý đâm vào xe của Trần Quảng vậy, sau khi đâm lật xe thì bắt người đi, e là lành ít giữ nhiều.”
Hai người đang nói chuyện, thì chiếc xe địa hình cỡ lớn của Giám đốc Sở Lưu Bách Phát đỗ phịch ở cách người bọn họ chưa đến nửa mét. Cơ thể ục ịch của Lưu Bách Phát nhảy xuống xe, nói như vỗ vào mặt: “Gơ cha, xảy ra chuyện chi rứa? Trần Quảng bị chi?” Lưu Bách Phát là người Tứ Xuyên, bình thường nói tiếng phổ thông rất sõi, nhưng cứ lo lắng hay tức giận là ông ta lại mất tự chủ mà bật ra tiếng địa phương.
Vương Quốc Cường báo cáo lại tình hình cho ông ta, nói: “Dựa vào dấu vết ở hiện trường để nhận định sơ bộ, có kẻ đã cố ý tạo dựng nên hiện trường vụ tai nạn ô tô này, khéo léo lợi dụng địa hình vành đai, xem chừng mục đích của hắn là để bắt giữ Trần Quảng. Địa điểm xảy ra vụ tai nạn là ở ngã ba, trước khi vụ tai nạn xảy ra đã lái xe từ bên trái đường về hướng Tây, còn chiếc xe gây tai nạn đi từ giữa đường phóng thật nhanh về phía ông ấy, đồng thời dùng mũi xe để đâm mạnh vào bên phải ghế lái của Phó phòng Trần, dẫn đến xe bị hư hại và lật đổ. Vết má.u trên kính chắn gió chắc là của Phó phòng Trần để lại, vết nứt cũng là do đầu của Phó phòng Trần va đập mạnh mà tạo thành. Dự là vết thương của ông ấy rất nghiêm trọng, nhưng tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hung thủ chả việc gì phải bắt ông ấy đi cả.”
Lưu Bách Phát nhổ nước bọt, đáp: “Gơ cha, là kẻ mô?” Ánh mắt dò hỏi của ông ta găm thẳng lên người Thẩm Thư.
Thẩm Thư hạ thấp giọng đáp: “Giám đốc Lưu, chưa kịp báo cáo với sếp, đội trọng án đang tập trung lực lượng để điều tra vụ án giế.t người liên hoàn đêm mưa đã có bước tiến triển lớn, hiện tôi đang nghi ngờ vụ tai nạn giao thông của Phó phòng Trần có liên quan đến vụ án kia, kẻ bắt cóc Phó phòng Trần rất có khả năng là hung thủ của vụ án giế.t người liên hoàn.”
Lưu Bách Phát chẳng mấy bận tâm với cái vụ án giế.t người liên hoàn đêm mưa đó, chỉ nắm bắt được tình hình đại khái, nghe Thẩm Thư nói thẳng đuột như vậy, ông ta có chút không hiểu, lại tỏ ra sợ hãi: “Vụ án đó không phải vẫn do cậu phụ trách sao? Tại sao Trần Quảng lại dính dáng đến tên hung thủ chứ, cậu định làm trò gì vậy? Kỳ lạ hết sức!”
Thẩm Thư biết vị Giám đốc Sở đang đứng trước mặt không am hiểu nghiệp vụ, lại không có tí hứng thú nào với việc điều tra, dù có kiên nhân giải thích thế nào đi nữa thì ông ta cũng không hiểu, bèn đáp: “Giám đốc Lưu, chuyện này kể ra rất dài, công việc cấp bách trước mắt là tìm ra Phó phòng Trần và lên kế hoạch giải cứu, sếp cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng.”
Lưu Bách Phát thở hổn hển, nói với Thẩm Thư: “Phó phòng điều tra của Sở Cảnh sát bị bắt cóc, cậu nên hiểu tính chất của vụ việc này ra sao, chỉ cần có sơ suất thì cái mũ của cậu và cả của tôi nữa cũng không giữ được đâu, cậu tự mà lo liệu lấy.” Ngữ khí của Lưu Bách Phát có chút hằn học, xem chừng đang rất sốt ruột. Ông ta không chỉ dọa mồm, cảnh sát thành phố Sở Nguyên rất nghiêm khắc, những vụ án nhạy cảm đều sẽ liên lụy tới cấp trên. Ví dụ như năm ngoái có một cảnh sát tuần tra đã nổ súng giế.t người, đội trưởng đội cảnh sát tuần tra đã bị sa thải. Hay như vụ bê bối mua bán giấy phép lái xe ở Cục quản lý phương tiện giao thông cũng khiến đội trưởng đội cảnh sát giao thông phải bỏ mũ quan. Nếu chẳng may Trần Quảng thật sự xảy ra chuyện, hung thủ lại không sa lưới pháp luật, dưới áp lực của Bộ Công an, thành ủy và chính quyền thành phố sẽ sử lý ra sao là điều không ai có thể đoán được.
Thẩm Thư đáp: “Giám đốc Lưu, trước mắt vụ án đã cơ bản sáng tỏ, đang trong giai đoạn kết thúc. Hung thủ hiển nhiên cũng biết rằng thân phận của hắn đã bại lộ, nên mới sốt sắng bắt cóc Phó phòng Trần. Còn về việc hắn kiên nhẫn đến đâu, liệu có ra tay trước khi chúng ta tìm ra ông ấy hay không, quyền chủ động nằm trong tay hắn, không ai có thể dám chắc.”
Câu nói ấy hoàn toàn khiến cho Lưu Bách Phát tức giận, ông ta mở họng mà rống lên: “Gơ cha, mi đừng nói càn, mi không làm được thì ta thay người khác. Sở Cảnh sát thiếu gì chứ không thiếu nhân tài. Cho mi một ngày, 7 giờ tối nay, tất cả cán bộ lớp trung trở lên đến Sở họp để nghe báo cáo của đội trọng án. Đến lúc đó, mi không lôi ra được phương án giải cứu Trần Quảng thì đừng mơ làm Đội trưởng nữa.”
Nổi nóng xong, Lưu Bách Phát nhảy lên xe rồi đi mất. Để lại Thẩm Thư, Vương Quốc Cường và tôi thất thần nhìn nhau.
18.
Ngày 2 tháng 9 năm 2001. Trời nhiều mây chuyển quang.
Đại đội trọng án Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Đang buồn bực thì điện thoại của Vu Ngân Bảo gọi đến: “Thẩm Thư, em về đội rồi, nắm được một số thông tin quan trọng, nghe nói anh đang ở hiện trường chỗ đường Hoa Sơn, có cần em đến đó để báo cáo tình hình không?” Thẩm Thư đáp: “Không cần, tôi chuẩn bị về đây, đến đội rồi nói tiếp.” Rồi quay sang chào Vương Quốc Cường: “Tìm kiếm và truy bắt anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, việc ở đây nhờ anh vậy, nếu tìm ra được manh mối nào thì lập tức báo lại cho em.”
Trở về đội trọng án, Vu Ngân Bảo liền ra đón rồi bảo: “Đã không còn tra ra những hồ sơ lưu trữ của các vụ án thời kỳ “Văn Cách” trong hồ sơ của Sở Cảnh sát thành phố nữa rồi, đồn cảnh sát khu quản hạt lại càng không có. Em đã thông qua cán sự liên lạc của ban bảo vệ trường Đại học Hoa Giang, đến gõ cửa nhà một vị Hiệu trưởng đã nghỉ hưu từ lúc trời tờ mờ sáng. Ông ta đã chứng thực, cuối thời kỳ “Văn Cách”, ở Đại học Giang Hoa quả thực đã xảy ra một thảm án diệt môn, có một cặp vợ chồng họ Từ bị sát hại thê thảm tại nhà, cậu con trai duy nhất của họ cũng bị đánh ngất xỉu, đầu chảy nhiều má.u. Nhưng không có nhân chứng, cũng không ai biết hung thủ là ai. Do vợ chồng nạn nhân đều là phần tử phản cách mạng bị lật đổ, lúc đó hệ thống công an rất không kiện toàn nên không ai để ý đến vụ án, cũng không đầu tư nhiều vào công tác điều tra. Vị Hiệu trưởng đã về hưu này khi ấy cũng bị nhốt trong chuồng bò, không thể hỏi thêm nhiều về vụ đó, nhưng ông ta đã chứng thực được 3 điểm, một là giáo sư Từ xuất thân trong một gia đình tri thức, có nhiều thành tích trong lĩnh vực khoa học cổ điển, lại có một bộ sưu tập cá nhân phong phú, có rất nhiều sách cổ quý hiếm. Vì chơi thân với ông ta nên vị Hiệu trưởng này đã từng tận mắt trông thấy bút tích của Vương Hi Chi mà Tô Nam đã từng nhắc đến trong vở kịch; Hai là gia đình giáo sư Từ khi đó sống trong khu nhà tập thể dành cho giáo viên của trường Đại học Giang Hoa, hiện tại khu nhà đó đã bị dỡ bỏ, vị trí chính là địa điểm xảy ra vụ án giế.t người liên hoàn, là vùng đất hoang được quây bởi tường tôn ấy; Ba là đứa con trai duy nhất của giáo sư Từ vẫn chưa chế.t mà đã được một người họ hàng xa ở dưới quê nhận nuôi. Nghe nói, sau khi đứa bé đó được cứu sống ở bệnh viện, một số người đã đến hỏi cậu bé hung thủ là ai, cậu bé cắn môi đến bật má.u, không hé nửa lời. Người họ hàng xa đã nhận nuôi cậu bé sống ở thôn Tiền Tiến, xã Hướng Dương, huyện Chiêu Viễn cách thành phố này 300km. Vị Hiệu trưởng đó hồi tưởng lại, cậu con trai duy nhất của giáo sư Từ tên là Từ Minh Thư.”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Thư, nghĩ bụng vụ án này cơ bản có thể kết luận được rồi, hung thủ chính là đứa con trai duy nhất của vợ chồng học Từ sống sót sau vụ thảm án. Thẩm Thư dường như không chú ý đến ánh mắt của tôi, hỏi Vu Ngân Bảo: “Đã cho đối chiếu với tình hình ở thôn Tiền Tiến, xã Hướng Dương chưa?”
Vu Ngân Bảo đáp: “Em vừa cúp máy thì mọi người bước vào cửa. Lão Vương, nhân viên hộ tịch của đồn cảnh sát xã Hướng Dương, năm xưa đã làm thủ tục nhận nuôi Từ Minh Thư, nên biết khá rõ về tình hình. Người nhận nuôi Từ Minh Thư là anh họ của bố cậu ta, cũng họ Từ, cả đời làm nông, hiện đã qua đời, quả phụ Triệu XX cũng đã mất cách đây 3 năm. Bọn họ không có con, phải nhờ đến Từ Minh Thư để lo hậu sự cho mình, nói đến năm cậu ta 13 tuổi thì đổi tên thành Từ Kiếm Minh, năm 18 tuổi nhập ngũ, năm 20 tuổi thi vào trường quân đội, di dời hộ tịch. Lão Vương còn nói……”
Tôi thấy bộ dạng ấp úng của cậu ta, liền truy hỏi: “Lão Vương còn nói gì nữa?”
Vu Ngân Bảo đáp: “Lão Vương nói, từ nhỏ Từ Kiếm Minh đã rất xuất sắc, văn võ song toàn, học gì hiểu nấy, tính cách lại ngoan ngoãn, không ai trong thôn là không quý cậu ta. Có điều ít nói, trầm tính hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Sau khi vào trường quân sự cậu ta có về thôn mấy lần, sau đó lên làm đoàn trưởng, nhưng không hề làm cao, là niềm tự hào của cả thôn. Ngữ khí ấy nghe như muốn rửa sạch những nghi ngờ trên người Từ Kiếm Minh.”
Tôi thở dài trong lòng, nghĩ lão Vương kia thật tốt bụng, nhưng tội ác tày trời của Từ Kiếm Minh dù có dùng nước sông Hằng cũng không rửa sạch được. Nhưng mà, đây hoàn toàn là lỗi của Từ Kiếm Minh sao? Bố mẹ bị giế.t một cách tàn nhẫn ngay trước mắt, vết sẹo khắc cốt ghi tâm ấy, người bình thường sẽ không thể chịu nổi. Nếu Từ Kiếm Minh không sử dụng biện pháp cực đoan ấy, liệu pháp luật có thể làm gì được đám người Tô Nam? Có thể đòi lại được công bằng cho bố mẹ anh ta không? Có thể giúp anh ta rửa được mối thù này hay không? Nghĩ như vậy, lòng tôi chợt thắt lại: Mình làm sao thế này? Không nhẽ mình lại đồng cảm với một tên hung thủ giế.t người?
Thẩm Thư không đáp lại lời Vu Ngân Bảo, chỉ khẽ thở dài, nói: “Đã đến lúc kết thúc rồi.” Cậu ta phân nhiệm vụ, cười với tôi mà nói: “Vụ án này cũng khiến cô đứng ngồi không yên, lúc nào cũng bận rộn, tôi thấy cô làm án cũng tốt, hay chuyển đến đầu quân cho đội trọng án đi.” Tôi vội đáp: “Cậu đừng hòng có suy nghĩ đó, tôi vẫn còn ngái ngủ đến đau hết cả đầu đây này, đội trọng án các cậu sống có giống người không vậy hả? Mà sao cậu không xông pha mặt trận cùng chúng tôi?”
Thẩm Thư đáp: “Tôi đến Sở để chịu phạt. Tin tôi đi, ngồi ở phòng họp của Sở không dễ chịu hơn việc các cô xông pha mặt trận đâu, chỉ có khó chịu hơn mà thôi.”
19.
Ngày 2 tháng 9 năm 2001.
Phòng hội nghị Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Phó phòng điều tra Trần Quảng của Sở Cảnh sát thành phố bị nghi phạm bắt cóc, sống chế.t chưa rõ, đây là một sự kiện tấn công cảnh sát lớn, có tính nghiêm trọng hiếm gặp trong phạm vi cả nước, Sở thành phố Sở Nguyên đã kịp thời báo cáo lên Văn phòng Công an tỉnh và Bộ Công an Bắc Kinh. Hai cấp cơ quan công an đã ra chỉ thị, dốc toàn lực để bảo đảm an toàn cho cảnh sát bị bắt cóc, lấy giải cứu con tin làm nhiệm vụ hàng đầu, tình hình cụ thể của vụ án đợi sau khi con tin được giải cứu sẽ cho điều tra bổ sung.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ. Tòa văn phòng của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên sáng trưng ánh đèn, cảnh sát trực ban hoặc bận rộn nghe điện thoại và gửi fax, hoặc chạy đi chạy lại giữa các văn phòng hành chính để gửi hết lần này tới lần khác các công văn chỉ đạo, chỉ thị và phê duyệt.
Căn phòng hội nghị nhỏ của Sở Cảnh sát thành phố trở thành bộ chỉ huy tạm thời của vụ án lần này. Giám đốc Sở thành phố Lưu Bách Phát làm chỉ huy, Chính ủy Ân Kiều của Sở và Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng, Chủ nhiệm Bộ Chính trị Lý Đức Hinh, Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Minh và nhiều quan chức khác đều có mặt, tham dự có hơn hai mươi nhân viên cảnh sát các cấp. Khói thuốc nghi ngút trong phòng hội nghị, nhiều ống khói nhỏ chụm lại thành một ống khói lớn khiến người ta gần như không thở nổi. Đây cũng là kỹ năng cơ bản nếu muốn làm cảnh sát, hoặc hút thuốc, hoặc hút thuốc thụ động, ai mà tỏ ra “thanh tao, giả tạo” thì xin mời làm nghề khác.
Thẩm Thư chức vụ thấp bé, ngồi ở một góc trong phòng họp, nhưng lại là tâm điểm của sự chú ý. Lưu Bách Phát và Ân Kiều đang vặn vẹo cậu ta, còn Chủ nhiệm Bộ chính trị Lý Đức Hinh thì ngồi bên cạnh để thêm dầu vào lửa.
Nguyên nhân Thẩm Thư bị bao vây công kích là bởi cậu ấy “không hết mình làm án”. Còn ngôn từ công kích không có gì khác ngoài: “Trước mắt cơ bản có thể khẳng định, nghi phạm bắt cóc Trần Quảng là hung thủ đã giế.t hại tàn nhẫn Tô Nam, Lâm Mỹ Khuyên và những người khác. Hơn nữa kể từ tội ác đầu tiên của hung thủ đến nay, đã qua được hai tháng, lãnh đạo các cấp đã tỏ ra rất chú trọng và quan tâm đến vụ án này, nhưng Thẩm Thư và đội trọng án mà cậu ấy dẫn dắt lại chậm chạp không thể giao nộp một câu trả lời thỏa đáng, khiến cho hung thủ vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lần sau lại điên cuồng và tàn nhẫn hơn lần trước. Lần này hắn đã dám bắt cóc đồng chí Trần Quảng – Phó phòng điều tra của Sở Cảnh sát thành phố, gây kinh động cho toàn Sở, thủ trưởng cấp trên tỏ ra rất quan tâm tới vụ án này, chỉ đạo cho Sở chúng ta phải bằng mọi giá, nhanh chóng phá được vụ án, giải cứu cho đồng chí Trần Quảng. Thẩm Thư là người chủ trì vụ án, bây giờ là cơ hội tốt để lập công, hy vọng cậu ấy sẽ khiến chúng ta hài lòng.
Cao Đại Hùng tỏ ra không hài lòng với việc một số lãnh đạo đùn đẩy trách nhiệm, tìm người thế thân, nói: “Tình tiết của vụ án này hết sức phức tạp, động cơ gây án của hung thủ không rõ ràng, rất khó để điều tra phá án, không thể dễ dàng đổ trách nhiệm lên đầu một hoặc một vài đồng chí nào đó được. Còn quá sớm để bàn về việc này, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là mau chóng tìm ra nơi mà hung thủ đang giam giữ Trần Quảng để có thể lên kế hoạch giải cứu tiếp theo. Đừng quên, hung thủ là một động vật má.u lạnh giế.t người không chớp mắt, cứ một phút trôi qua là tính mạng của Trần Quảng lại bị đe dọa thêm một chút.” Cao Đại Hùng nói đoạn, dí mạnh đầu thuốc xuống gạt tàn, như thể đầu thuốc đó là nỗi căm phẫn, thứ cảm xúc bực bội rác rưởi trong lòng ông ta, bị vùi nát trong đống tro tàn.
Sắc mặt của Thẩm Thư lại vẫn rất bình tĩnh, như thể những lời lẽ bốp chát của các vị lãnh đạo đang nói về ai đó chứ chẳng phải cậu ta. Đó là điều tôi đánh giá cao ở Thẩm Thư, cậu ta rất xem nhẹ những lời khen chê bên ngoài, nhất là khi phải đối mặt với những lời buộc tội và chỉ trính vô cớ, cậu ta không giải thích, không tức giận, không phản bác, không thù hằn. Trên thực tế, trong đầu cậu ta đang nghĩ đến một việc khác ngoài căn phòng họp này, đó là một chuyện liên quan mật thiết tới vụ án, cậu ta không muốn lãng phí sức lực vào những cuộc tranh chấp vụn vặn vô nghĩa. Cậu ta không phải tín đồ Phật giáo, nhưng lại có một tinh thần thiền đạo siêu nhiên. Tính cách của tôi lại hoàn toàn trái ngược với cậu ấy, rất dễ cảm động, kích động và bốc đồng, vì ngoại vật mà vui, vì bản thân mà buồn, đi ở có ý, vinh nhục đều kinh, một tục nhân không có chút duyên với cửa Phật.
Cái đêm không bình yên ấy, Thẩm Thư phải nhận búa rìu chỉ trích, những người anh em của cậu ta ở tuyến đầu không một phút nào làm việc ngơi tay, trong đó có cả tôi, nếu tôi được tính là anh em của cậu ấy.
20 giờ tối, Quản Nguy dùng điện thoại để gửi tin nhắn về kết quả lục soát căn nhà của Từ Kiếm Minh cho Thẩm Thư: Nhà của Từ Kiếm Minh là một căn hộ của khu chung cư gồm 3 buồng và 2 phòng tắm, nằm ở tầng 1, trong nhà không có người. Nhìn vào đồ dùng trong nhà tắm, tủ chạn, quần áo và những dấu vết khác, có thể phán đoán Từ Kiếm Minh sống một mình. Căn phòng được dọn dẹp hết sức sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gang, có thể đoán chủ nhà là một người có thói quen sinh hoạt tốt. Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa phát hiện ra dấu vết khả nghi. Thẩm Thư không nhắn lại.
20 giờ 40 phút, tôi gửi cho cậu ta kết quả phân tích kỹ thuật hiện trường: Trên sàn, bồn tắm và tường nhà vệ sinh phát hiện một lượng nhỏ vết má.u đã được lau chùi cẩn thận, sử dụng cả nước tẩy rửa, nhưng vẫn có thể dùng Luminol để giám định ra vị trí và hình dạng của vết má.u, tất cả đều là vết má.u bắn. Tạm thời chưa thể xác định mối liên hệ giữa những vết má.u này và các nạn nhân của vụ án giế.t người liên hoàn, nhưng nghi ngờ nạn nhân đã bị giam cầm và đánh đập ở đây. Đã thu thập mẫu má.u, đem về Sở để tiến hành giám định bước tiếp theo nhằm xác nhận thuộc tính của chúng.
Thẩm Thư nhắn lại một câu ngắn gọn: Đã rõ.
Chúng tôi ở tuyến đầu không rõ tình hình bên trong phòng họp, lúc này trên gương mặt của các vị lãnh đạo ngồi hàng ghế đầu đều đã xuất hiện biển cảm lo lắng. Kết quả vụ án của Trần Quảng, liên quan đến sự thành bại của lớp lãnh đạo khóa này, quyết định đến vinh nhục trong sự nghiệp cảnh sát của họ, nên họ không sao bình tĩnh được. Bọn họ liên tục hỏi về các hành động được Thẩm Thư bố trí, tỏ ra hoài nghi về tính hiệu quả của chúng, trong căn phòng tràn ngập thứ cảm xúc đối lập và kìm nén.
21 giờ, “Hacker siêu cấp” Mã Kiêu của Phòng điều tra đã nhắn tin hồi báo cho Thẩm Thư: Đã khôi phục được lịch sử đăng nhập của chiếc máy tính duy nhất ở hiện trường, trong vòng 48 giờ gần đây, chiếc máy tính này đã liên tục đăng nhập vào địa chỉ mạng của Hội bơi sông lễ Vu Lan của thành phố Sở Nguyên.
Hội bơi sông lễ Vu Lan thành phố Sở Nguyên là truyền thống được lưu truyền ngàn năm. Lễ Vu Lan trong dân gian còn được gội là ngày lễ Xá tội vong nhân hoặc Tết Trung Nguyên. Theo phong tục tập quán thì đây là ngày lễ để tỏ lòng kính trọng đối với những người đã khuất. Người ta kể rằng, cứ vào tháng 7 âm lịch là Quỷ môn được mở ra mà không đóng lại, những vong linh địa phủ sẽ đi lại trên dương gian, cho nên khi trời tối cố gắng không ra khỏi cửa, đề phòng gặp ma. Còn ở Hội bơi sông lễ Vũ Lan, thời kỳ hưng thịnh nhất có đến hơn một ngàn con thuyền, trên mỗi con thuyền đều được treo đèn lồng, mang ý nghĩa dẫn đường soi lối cho những vong hồn đi lạc chốn dương gian. Đến hiện tại, do việc tuyên truyền phá bỏ mê tín thời phong kiến, quy mô của Hội bơi sông đã thu nhỏ đi nhiều, mỗi năm chỉ có một hai trăm con thuyền bơi lại trên sông.
Gần như cùng lúc đó, tin nhắn của Vu Ngân Bảo được gửi đến: Đã tra ra nhân viên phụ trách xử lý di thể của vợ chồng họ Từ năm xưa, là Tổng vụ trưởng đã nghỉ hưu Lục Minh của Đại học Giang Hoa, theo lời chứng thực của ông ta, do thành phần của vợ chồng họ Từ trong thời kỳ “Văn Cách” đều là phản cách mạng Lịch sử, theo chính sách thì hài cốt không được bảo quản, di thể của họ sau khi hỏa táng, tro cốt đã được rải xuống sông Cự Lưu.
Thẩm Thư cất điện thoại đi, sau khi báo cáo tình hình ở tuyến đầu cho lãnh đạo Sở nghe, nói: “Từ Kiếm Minh đã giế.t hại liên tiếp ba người, sẽ không nương tay với Trần Quảng, nhưng tôi tin là hắn ta cho đến hiện tại vẫn chưa giế.t hại Trần Quảng, bởi động cơ gây án của hắn là báo thù, mà Trần Quảng là mắt xích quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch báo thù của hắn, hắn sẽ không dễ dàng ra tay mà làm giảm đi khoái cảm phục thù. Cho nên chúng ta phải chạy đua thời gian cùng với hắn. Có dấu hiệu cho thấy, hiện trường gây án tiếp theo của Từ Kiếm Minh có thể là ở Hội bơi sông lễ Vu Lan. Hiện đã gần sáng, Hội bơi sông sắp bắt đầu rồi, tôi kiến nghị bố trí lực lượng ở hai bên bờ sông Cự Lưu, một khi nghi phạm xuất hiện sẽ lập tức bắt giữ.”
Lưu Bách Phát có chút khó hiểu, đáp: “Hiện đang là lúc rất cần cảnh lực, việc cho người giám sát ở hai bên bờ sông Cự Lưu sẽ ảnh hưởng đến việc bố trí cảnh lực ở những địa điểm khác, hơn nữa số người tham gia vào Hội bơi sông lễ Vu Lan rất đông, chỉ cần manh động là sẽ phát sinh những tình huống khôn lường. Tôi muốn biết cậu dựa vào đâu mà phán đoán hung thủ sẽ xuất hiện ở Hội bơi sông?”
Thẩm Thư giải thích: “4 tiếng trước, tôi đã phái hai đội cảnh lực, một đội chủ yếu là nhân viên kỹ thuật, do Quản Nguy dẫn đội, tiên hành điều tra khám xét nơi ở của Từ Kiếm Minh; một đội chủ yếu là nhân viên điều tra, do Vu Ngân Bảo dẫn đội, điều tra về địa điểm mai táng của bố mẹ Từ Kiếm Minh. Trước mắt, công việc của cả hai đội đều tiến triển thuận lợi, Quản Nguy không những tìm ra nơi có thể là hiện trường thứ nhất của Từ Kiếm Minh, mà còn thông qua nghiệp vụ kỹ thuật để khôi phục lịch sử duyệt web trong vòng 4 giờ qua của Từ Kiếm Minh, phát hiện hắn đã truy cập vào địa chỉ mạng của Hội bơi sông lễ Vu Lan.”
Lưu Bách Phát lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào lịch sử duyệt web mà phải điều động cảnh lực đến giám sát hai bên bờ sông Cự Lưu, không đủ sức thuyết phục.”
Thẩm Thư đáp: “Không chỉ có thế, Vu Ngân Bảo cũng đã cung cấp một thông tin đáng tin cậy, trong thời kỳ “Văn Cách” năm xưa, bố mẹ Từ Kiếm Minh đã bị Hồng vệ binh bức hại đến chế.t, do nguyên nhân thành phần lịch sử, hài cốt của họ không được bảo tồn, mà đem hỏa táng rồi rải tro xuống sông Cự Lưu. Ba lần gây án trước, Từ Kiếm Minh đều chọn cùng một địa điểm, lý do đó chính là nơi mà bố mẹ hắn ta bị giế.t hại năm xưa, hắn đã giế.t hung thủ sát hại bố mẹ mình ở nơi đó, ý nghĩa của sự báo thù mới càng thêm hoàn chỉnh. Hiện tại chúng tôi đã cho giám sát chặt chẽ hiện trường đó, hắn không tìm ra cơ hội, chỉ có thể chuyển sang địa điểm gây án khác, xuất phát từ tâm lý của hắn, ngoại trừ nơi ở cũ của bố mẹ hắn thì địa điểm thứ hai phù hợp nhất để gây án chính là nơi chôn cất thi thể họ, cũng chính là con sông Cự Lưu đã nuốt tro tàn của bố mẹ hắn.”
Thẩm Thư nói xong, phòng họp liền xôn xao, mọi người xì xào bàn luận, có người đồng tình, cũng có người phản đối. Chỉ có điều trong khoảnh khắc mấu chốt này, mỗi một quyết định đều có thể liên hệ tới sự sống chế.t của Trần Quảng, quan hệ tới thành bại của vụ án, nên không ai dám tỏ thái độ sau lưng Thẩm Thư.
Lưu Bách Phát tối sầm mặt, rít thật mạnh mẩu thuốc ngắn tũn, mãi lâu sau mới nói: “Nếu bố trí giám sát ở bờ sông Cự Lưu, cậu có dám chắc mười phần sẽ bắt được nghi phạm, cứu được Trần Quảng không?” Câu nói ấy mang nặng tính uy hiếp, phòng họp im phăng phắc, ai cũng sợ mình sẽ nói sai, bị Giám đốc Sở cho là phe đối lập, con đường nhân sinh sau này e sẽ trải đầy chông gai, bước đi gập ghềnh.
Phản ứng của Thẩm Thư không hề tức giận, nghe không ra sự dao động trong lời nói, đáp: “Để mà nói đã đánh là phải thắng, việc này không ai có thể dám chắc được, lập quân lệnh trạng chỉ mà một thủ đoạn dồn quân vào đường cùng để xông lên chiến thắng, đối với đội ngũ không thiếu sĩ khí mà nói, nó không mang nhiều ý nghĩa. Vụ án này điều tra đến thời điểm hiện tại, thói quen, động cơ, thủ đoạn, tâm lý của hung thủ đều đã được phơi bày trước mắt chúng ta. Tôi cho rằng, bố trí giám sát bờ sông Cự Lưu là biện pháp hiệu quả nhất bây giờ.”
Thẩm Thư đã dùng cách này để đối phó với sự nghi ngờ của Giám đốc Sở, lấy sự luận sự, ngữ khí cũng không mang sắc màu cảm tình, có thể coi là lý tính. Nhưng những người khác nhau sẽ có một cách hiểu khác nhau. Sau khi vụ án này đi qua, trong Sở có rất nhiều bình luận về Thẩm Thư, có người nói cậu ta điềm đạm và bình tĩnh, tư duy rõ ràng; có người nói cậu ta lòng dạ thâm sâu, giỏi tính toán; cũng có người nói cậu ta khôn khéo, qua quýt cho xong, vô trách nhiệm. Nơi nào có đám đông thì nơi đó có mâu thuẫn, từ cổ chí kim, luôn là như vậy.
Lưu Bách Phát tỏ ra bất mãn với câu trả lời của Thẩm Thư, lại bắt đầu rít mẩu thuốc ngắn tũn, phòng họp im lặng đến đáng sợ, ai cũng cúi gằm đầu, không muốn bắt gặp ánh mắt của Giám đốc Sở.
Cao Đại Hùng ngồi đối diện với Giám đốc Sở, ra sức hút một điếu thuốc nhập khẩu mùi sặc sụa, có lẽ là không chịu được sự im lặng trong thời gian dài, mở miệng nói: “Tôi cho rằng ý kiến của Thẩm Thư là khả thi, dù sao thì đến thời điểm hiện tại, cậu ta hiểu về vụ án này toàn diện hơn chúng ta. Chi bằng thế này, bố trí giám sát trọng điểm bên bờ sông Cự Lưu, đồng thời tăng cường cảnh lực ở những lối ra vào thành phố, ngăn không cho nghi phạm tẩu thoát. Bất luận thế nào, chỉ cần nghi phạm vẫn còn ở Sở Nguyên, dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra được hắn.”
Vị trí của Cao Đại Hùng trong Sở rất quan trọng, lại là lão tướng trong công tác điều tra hình sự, kinh nghiệm phong phú, Lưu Bách Phát cũng khá tin tưởng ông ta, huống chi trước mắt cũng không còn phương án nào khả thi, đành tỏ thái độ mà nói: “Cứ làm vậy đi, lão Cao, việc điều phối cảnh lực đành phiền anh vậy, hợp tác với Văn phòng tỉnh, nhất là đội cảnh sát vũ trang, cần phải đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Thẩm Thư, việc bố trí giám sát sông Cự Lưu sẽ do cậu đảm nhiệm, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo xin chỉ thị của tôi hoặc lão Cao.” Lại quay sang Phó giám đốc Sở phụ trách chi đội cảnh sát giao thông Lê Trạch Đông nói: “Việc chốt chặn kiểm tra các ngã tư phải phiền anh đích thân phụ trách, nhất là tuyến đường thông ra Thành ủy và Tỉnh ủy, nhất định phải giám sát chặt chẽ, chỉ cần lơ là một chút cũng có thể gây ra sự cố chính trị, điểm này cần phải hết sức chú ý, ghi nhớ thật kỹ.”
Lúc Thẩm Thư bước ra khỏi cửa chính của bộ chỉ huy lâm thời đã là 21 giờ 25 phút tối, một luồng gió lạnh thấu ruột gan phả vào mặt. Lúc này đã là đêm cô hồn, cánh cửa địa ngục đã được mở ra, vô số những oan hồn đi lang thang giữa chốn hồng trần. Trên bầu trời có một vầng trăng tròn vành vạnh, phát sáng như đôi mắt cô liêu, lạnh lùng quan sát chốn nhân gian huyên náo nhưng hiu quạnh này. Đêm nay, nó sẽ phải chứng kiến biết bao má.u tươi, biết bao sự giế.t chóc nữa đây?
20.
Ngày 2 tháng 9 năm 2001. Tiết Trung Nguyên. Trời nắng.
Sông Cự Lưu, lưu vực Sở Nguyên.
Thẩm Thư khởi động xe, bật còi báo hiệu cảnh sát, nhấn chân ga, lao như tên bắn dọc bờ sông Cự Lưu.
Người dân Sở Nguyên không còn lạ lẫm gì với ngày lễ Vu Lan diễn ra bên bờ sông, Thẩm Thư cũng từng tận mắt trông thấy khung cảnh hàng trăm chiếc thuyền trôi trên dòng sông. Lúc trời tang tảng sáng, tầm nhìn trên mặt sông còn thấp, muốn nhìn thấy mục tiêu nằm ngoài phạm vi 100 mét là điều hoàn toàn không thể. Để không làm ảnh hưởng tới lịch trình bình thường của lễ hội trên sông, cảnh sát cũng không được điều tra quanh khu vực lân cận nơi tổ chức lễ Vu Lan. Theo tâm lý tội phạm, kẻ tình nghi trước khi lên kế hoạch hành động cũng phải điều tra qua tình huống phức tạp ở đây. Nếu thật như vậy, Thẩm Thư ngầm tin rằng, khả năng Từ Kiếm Minh sẽ xuất hiện ở hiện trường diễn ra lễ hội trên sông là vô cùng lớn.
Chỉ có điều, con sông Cự Lưu dài ngàn dặm, mà khu vực diễn ra lễ hội cũng không giới hạn phạm vi nhất định cho phép thuyền bè di chuyển, Từ Kiếm Minh có thừa thời gian và cơ hội để hoàn thành kế hoạch phạm tội của hắn ở trên thuyền, giống như ba lần phạm tội trước, hắn sẽ phanh thây Trần Quảng thành những mảnh lớn nhỏ, rồi dùng má.u tươi của ông ta để hiến tế cho âm hồn vợ chồng giáo sư Từ.
Tạm thời trước mắt, Thẩm Thư vẫn chưa hình dung được chính xác thủ đoạn ra tay của nghi phạm.
Tuy nhiên, cảnh sát đã tiến hành phong tỏa khu vực bờ sông, cho dù phải hành động bất ngờ thì cũng cần nắm chắc thời gian, nếu kẻ tình nghi nổ súng thì sẽ lập tức chặn hết tàu thuyền, bất kì ai cũng không được lơ là cảnh giác.
Sống chế.t của Trần Quảng chỉ trong gang tấc.
Thẩm Thư một tay lái xe, một tay cầm điện thoại gọi cho Vu Ngân Bảo, ra lệnh: “Cậu lập tức liên hệ với ban tổ chức lễ hội, bảo bọn họ nắm rõ tình trạng thuê mượn sử dụng của tàu thuyền, tranh thủ xác định chiếc tàu thuyền mà nghi phạm đã thuê. Hiện giờ lễ hội đang được cử hành, ban tổ chức chắc sẽ có người trực ban, nếu không có ai thì cậu phải liên hệ được với họ bằng mọi giá!”
Trong lúc Thẩm Thư đang sắp xếp tình hình, tôi và Quản Nguy từ chỗ ở của Từ Kiếm Minh cũng lái xe tới hiện trường lễ hội Vu Lan bên bờ sông.
Đúng 22 giờ, chúng tôi tập hợp cùng nhau bên bờ sông Cự Lưu.
Lúc này trên sông đã có hàng trăm chiếc thuyền buồm đang diễu hành. Ngoài những con thuyền buồm của Sở Nguyên còn có thuyền mái che của vùng Giang Trì, nhưng đa phần vẫn được làm từ thân tre trúc, giữ gìn màu sắc tự nhiên. Thân thuyền cong cong như trăng non, thuyền có mái che dài nhưng không lớn, khoang thuyền sâu khoảng nửa mét. Thuyền buồm hồi trước cần phải có hai người điều khiển, những năm gần đây đã cải tiến thêm động cơ chạy bằng dầu, vừa tiện lợi vừa chạy nhanh hơn, chỉ tiếc là không còn được nhìn thấy những con thuyền chòng chành mang hương vị cổ xưa trên sông nữa.
Hàng trăm con thuyền đi qua đi lại trên mặt sông, có chiếc thuyền buộc dải dây màu trắng, có chiếc treo cờ đen, dưới ánh trăng bàng bạc mờ ảo, khiến người ta cảm thấy như có cơn gió buốt thổi qua, khí lạnh bao trùm, trên thuyền vang lên tiếng khóc than không dứt và tiếng tụng kinh cầu cho linh hồn siêu thoát, nỗi sầu thảm của những người trên sông cùng bầu không khí quỷ dị trùng trùng, khiến người đứng ngoài cuộc cũng khó lòng tránh khỏi thương tâm rơi lệ.
Tôi đứng bên cạnh Thẩm Thư, hỏi: “Đều là cùng một loại thuyền, làm sao biết được trên chiếc thuyền nào có kẻ tình nghi?” Thẩm Thư lắc đầu, không nói gì, nghiến răng, nắm tay siết lại căng thẳng, ánh mắt cậu giống như ngọn đèn quan sát cuộc diễu hành, không một khắc nào rời mắt khỏi mặt sông.
Quản Nguy trong lòng có sự hoài nghi, hỏi: “Đội trưởng Thẩm, làm sao cậu biết được Từ Kiếm Minh sẽ tới lễ hội này? Ở đây nhiều người phức tạp, hắn thật sự có gan ra tay giế.t người giữa đám đông ư?” Quản Nguy giống tôi, nhận được lệnh là lập tức đến ngay bờ sông, hoàn toàn mù mờ, không biết Thẩm Thư căn cứ vào đâu mà khẳng định kẻ tình nghi sẽ xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Thẩm Thư vẫn không rời con thuyền trên sông, đáp: “Tôi chắc chắn đến chín phần là có thể tìm thấy nghi phạm ở đây. Cái hố lớn nhất mà những tên tội phạm giế.t người liên hoàn hay gặp phải là mỗi lần ra tay giế.t người chúng sẽ lặp lại những hành vi cũ, dần dần sẽ thể hiện ra các đặc điểm của chúng như thói quen, tính cách, sở thích, vân vân…… Vậy nên, cho dù hung thủ không để lại bất kì bằng chứng hiện vật nào ở hiện trường thì nhất định chúng cũng sẽ để lại dấu vết tâm lý, kể cả hung thủ có lên kế hoạch kì công cẩn thận đến đâu thì hắn cũng không thể không để lại bất cứ manh mối nào được. Dấu vết tâm lý Từ Kiếm Minh để lại ở hiện trường chính là sự thù hận và nhạy cảm của hắn, dẫn đến thủ đoạn trả thù của hắn ngày càng điên cuồng, tàn nhẫn và dã man. Trước mắt, nhà cũ của bố mẹ hắn ở đã không còn, sự lựa chọn tốt nhất cho hiện trường vụ án thứ hai nghiễm nhiên sẽ là nơi chôn tro cốt của bố mẹ hắn. Nhờ vụ án này tôi mới quen biết Từ Kiếm Minh, thấy được một bộ mặt chân thật nhất của hắn, tôi tin phán đoán của mình không sai.” Thẩm Thư quay sang cấp dưới và cũng là người bạn của cậu, Quản Nguy, nói một tràng không ngừng nghỉ, có lẽ từ lúc đến đây, cậu ấy phải chịu áp lực quá lớn, cần phải nói ra để giải tỏa. Hơn nữa cậu cũng biết, Quản Nguy sẽ hiểu và ủng hộ mình, từ ngày đầu tiên cậu vào đội cảnh sát, Quản Nguy vẫn luôn ở đây.
Nhưng, cho dù suy luận của Thẩm Thư không sai, nhưng làm thế nào mới tìm được con thuyền duy nhất của nghi phạm giữa những con thuyền gần như giống nhau y như đúc thế này được? Mà cho dù có tìm được ra, thì làm thế nào mới tóm được hắn về quy án trên con sông Cự Lưu tấp nập người này? Từ Kiếm Minh là một quân nhân, được huấn luyện thành thục, bên cạnh hắn còn có những con người đang chìm trong nỗi bi thương, không để tâm đến những người xung quanh, làm thế nào mới có thể bảo vệ được những người vô tội tránh khỏi liên lụy?
Tôi càng nghĩ càng lo, nhìn những con thuyền lượn qua lượn lại trên sông, trái tim như rơi không phanh.
22 giờ 30 phút, mọi người bắt đầu lên đèn, bước vào phần quan trọng nhất của buổi lễ.
Đèn hoa đăng là những chiếc đèn lồng trôi nổi trên sông, thường được những người góa vợ tự chế tạo, cũng có người mua ở tiệm. Mỗi chiếc đèn đại diện cho một người thân đã khuất, vừa gửi gắm lòng tiếc thương, vừa mang ý nghĩa chỉ đường dẫn lối để người thân được đầu thai.
Đèn hoa đăng đa số rộng một tấc, được làm từ giấy dầu, màng nhựa, vải sa-tanh, bôi một lớp sơn màu đỏ tươi, rồi lại dùng các thanh tre, rơm rạ, dây thép để làm khung, phần đế thì làm bằng gỗ hoặc xốp, đốt một ngón nến để cắm lên mặt đế, chiếc đèn hoa đăng ấy sẽ lắc lư theo dòng chảy. Có một số người còn trang trí cho đèn hoa đăng, đục bốn lỗ ở góc đế, cắm những bông sen xanh bằng giấy hoặc lụa tơ tằm, làm tăng thêm vẻ tinh tế và trang nhã.
Lúc này các tàu thuyền bắt đầu thẻ đèn, có những tàu thả nhiều đèn cùng một lúc để đỡ tốn công. Trên mặt hồ nhấp nhô hàng trăm ngọn đèn hoa đăng, ánh nến lung linh, lấp lánh màu xanh đỏ, từ màn đêm nhìn ra, trông vừa đẹp lại quỷ dị.
Sau một hồi lâu im ắng, Thẩm Thư đột nhiên chỉ tay về phía một ngọn đèn, nói: “Nhìn chiếc đèn hoa đăng kia kìa, trông hình dạng rất kỳ quái.” Tôi và Quản Nguy nhìn theo hướng tay cậu ta, trông thấy một chiếc đèn lồng màu vàng nhạt ở lẫn trong sắc đỏ mông lung, không biết vỏ của nó được làm bằng chất liệu gì, trông khá dày, khiến ánh nến không xuyên qua được. Tay nghề của chiếc đèn lồng đó rất thô sơ, những chiếc đèn khác đều nhìn vuông vức, chế tác tinh xảo, riêng chỉ có chiếc đèn lồng kia thì như lấy bừa một thứ gì đó rồi đậy lên phần khung, trông vội vàng mà qua quýt. Phần đế lại dày đến kinh ngạc, như thể người chế tác lo chiếc đèn sẽ bị chìm, xem chừng nó có vẻ nặng hơn những chiếc đèn khác một chút. Chiếc đèn này lẫn trong hàng trăm chiếc đèn hoa đăng tinh xảo khác, rất mất hài hòa. Nhưng bóng đêm sâu thẳm, ánh đèn ảm đạm, nếu không quan sát kĩ thì cũng chẳng nhận ra.
Tôi nhìn vào chiếc lồng đèn ấy hồi lâu, đột nhiên giật mình, dựa vào linh cảm nghề nghiệp, tôi nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, nhưng lại không dám xác nhận. Tôi ngoái đầu quan sát phản ứng của Thẩm Thư, đúng lúc cậu ta cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ dò xét. Tôi lắc đầu, tỏ ra không ngờ tới. Thẩm Thư hỏi: “Là da người?” Tôi đáp: “Trông rất giống.” Quản Nguy thì vẫn chưa hiểu, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Thư nói: “Chiếc đèn lồng đó được thả từ trên một chiếc thuyền ở góc Tây Nam. Lão Quản, tôi với anh qua đó xem.” Cậu ta nhanh chóng đi đến một chiếc thuyền cứu hộ đang neo đậu trên bờ, chỉ rõ danh tính của mình cho người trên thuyền, nói đang chấp hành công vụ khẩn cấp, cần trưng dụng chiếc thuyền. Ban tổ chức của Hội bơi thuyền lần này đã chuẩn bị bốn chiếc thuyền cứu hộ, đỗ ven bờ sông Cự Lưu nhằm phục vụ cho những tình huống khẩn cấp. Người trên thuyền sau khi kểm chứng giấy tờ của Thẩm Thư, không hề tỏ ra phản đối, nhanh chóng giao thuyền cứu hộ cho Thẩm Thư và Quản Nguy.
Loại thuyền cứu hộ có gắn động cơ này, có thể đạt tới vận tốc hơn 20 hải lý trên mặt nước, nhanh hơn tàu thuyền nhiều, hơn nữa thể tích nhỏ, chuyển động linh hoạt, có thể len lỏi qua tàu thuyền, chẳng mấy chốc đã đến được mạn trước một con tàu, thuyền cứu hộ lập tức quay đầu, bơi song hành với con tàu đó.
Tôi đứng trên bờ chỉ có thể thấp thoáng thấy được tình hình trên mặt nước, ruột gan như lửa đốt. Những người đứng trên bờ quan sát Hội bơi sông thì đang cúi đầu mặc niệm, tỏ lòng thành kính, hoặc chắp tay trước ngực để cầu nguyện, làm sao có thể nghĩ rằng, một trận chiến sinh tử rúng động lòng người đang được diễn ra trên một con tàu ngoài kia.
[Còn tiếp]