Trạm tàu chúng tôi có từng xử lí một người bị thần kinh. Anh chàng tự cho mình là robot biến hình, gặp người thì múa máy tay chân, không chừa một ai. Một nhân viên trạm tàu đến khống chế anh ta, và đã bị anh thúc hẳn một cú vào eo.
Người nhân viên này là một cô gái mập mạp. Sau khi xử lí anh chàng “biến hình” kia xong, cô gái bị đau đến há miệng thở hộc hộc, nhưng nhìn người kia cũng tội nghiệp, đầu óc không bình thường, thế là không hề nói gì, quay người trở về vị trí.
Ngày hôm sau, tôi bắt gặp cô ấy, hỏi: “Eo còn đau không?”
Cô đứng ở cửa trạm mua một cây lòng nướng, hỏi lại: “Hả? Đau gì?”
Cô ấy tên là Tiểu Vân. Tiểu Vân là một người như thế đấy, hễ gặp chuyện gì phiền phức, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại là không còn để ý, để bụng gì nữa.
Có một dạo, Tiểu Vân dằn co với một cậu trai muốn đi “chùa” vé. Anh chàng muốn tiến vào, Tiểu Vân chặn lại. Cậu ta bắt đầu làm càn, một mực tiến về phía trước. Tiểu Vân dồn sức, không hề lùi bước, kiên trì ngăn cản. Sức trai bùng nổ, cậu chàng ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy mạnh, Tiểu Vân ngã xuống sàn, sau đó còn cố nắm lại chân cậu ta rồi bị lôi đi sền sệt. Sau thì nghe nói phần xương mông bị tổn thương, đi đứng trông cứ như bà bầu 8 tháng.
Chúng tôi còng anh chàng đó lại.
Qua một đêm, hôm sau bắt gặp Tiểu Vân đi làm ca sáng, tôi kể lại kết quả câu chuyện hôm qua cho cô ấy nghe, muốn an ủi tâm hồn tổn thương của cổ một chút. Tiểu Vân hỏi tôi: “Hả? Bắt ai?”
Tôi nói: “Chị hai à! Hôm qua, tôi còn ghi chép lại ghi chú cho cô mà?”
Cô ấy: “Ồ! Sao đó còn xảy ra phức tạp như vậy à!”
Nhưng Tiểu Vân cũng có chuyện phiền muộn trong lòng. Đơn cử là cô ấy lúc nào cũng muốn giảm cân để đi xem mắt, để kết hôn. Tôi lén nhìn thấy cô ấy đứng bên trạm mà khóc, nguyên nhân là vì có một hành khách nam nói với bạn gái đi cùng của cậu ta rằng cái người nhân viên trạm này trông “lực lưỡng” dữ thần, giống như ai ai đó. Tôi khuyên cô ấy, “Không sao cả, mập thì giảm cân một chút là được. Cô cũng đâu có mập gì.”
Thế mà cô ấy lại cười to lên. Tôi hỏi sao thế. Mắt cô ấy sáng ngời: “Giờ tôi mới nghĩ đến, tôi cứ cho rằng nguyên nhân mỗi lần xem mắt thất bại rất nhiều cơ, nào là học lực kém, nào là ăn nói ngu ngốc. Hôm nay mới hiểu được thì ra là do trên người thừa đi mấy cân! Há há!”
Thế là Tiểu Vân tuyên bố, lập tức giảm cân.
Một tiếng sau, tôi nhìn thấy cô ấy gặm cánh gà rán trước cửa trạm. Nhìn kĩ hơn thì thấy trên mặt còn mấy dấu nước mắt ban nãy.
Có lần, tôi nhìn thấy Tiểu Vân đi ra từ phòng kiểm vé, rồi cứ nhìn phát ngốc vào khoảng không giữa cái khung sân rộng của trạm tàu. Tôi biết, thật sự thì cô ấy rất cô đơn, đêm về sẽ khiến con người suy nghĩ nặng nề hơn, chắc là đang nghĩ về những chuyện nên có của phụ nữ con gái, lấy chồng sinh con đẻ cái chẳng hạn. Tôi kéo cái rào chắn vừa đúng lúc đi ngang qua cô ấy, hỏi: “Hey, đang nghĩ gì vậy?”
Cô ấy chau mày: “Hôm nay không có một chút gió nào. Muốn ra ngoài sân rộng đánh cầu lông.”
Tôi nghĩ nghĩ mà thầm cười.
Trong lúc chúng ta đang loay hoay giữa cái gọi là quá khứ và nặng nề với chuyện tương lai, thì chỉ có một mình Tiểu Vân là đang sống cho hiện tại. Cuộc sống với Tiểu Vân mà nói, là một luồng khí mới xộc vào mũi, là khoảng trời đêm tĩnh lặng trước mắt, là món gà rán giòn chua cay trong miệng, là đóa hoa xuất hiện ngay bên cạnh chúng ta. Tiểu Vân mãi là Tiểu Vân của hiện tại, không đắn đo chuyện cũ, không suy nghĩ về ngày mai. Cho dù có một mai phiền phức thì cũng là tự nói với bản thân rằng hiện tại thật tốt, vui vẻ gọi mời mọi người đi bãi biển đánh bóng chuyền.
Năm ngoái, Tiểu Vân đã kết hôn, người kia là “cơ trưởng” lái tàu.
Sau khi kết hôn, Tiểu Vân vẫn lăn lộn trong trạm tàu, vẫn không có nghị lực giảm cân, vẫn nhanh chóng quên đi vết thương sau mỗi lần xây xát với hành khách. Nếu như bạn có bắt gặp cô ấy, đừng bất chợt mà gọi, sẽ dọa sợ cô ấy đó. Vì cô có thể đang chuyên tâm vào dòng người ra vô trong trạm tàu, ngắm nhìn đường ray bên dưới, như đóa bồ công anh chẳng hề muốn bay đi theo gió.