Người đàn ông 28 tuổi bị sát hại, lúc chết bị mất quả tim, đồng nghiệp tiết lộ một bí mật

Câu chuyện: Người đàn ông 28 tuổi bị sát hại, lúc chết bị mất quả tim, đồng nghiệp tiết lộ một bí mật trở thành điểm mấu chốt để phá án.

1.

Sau khi nằm viện 2 ngày, cảm thấy sức khoẻ đỡ hơn nhiều rồi, mặc cho bác sĩ khuyên ngăn, tôi kéo lão Đới đi tìm Bạch đạo sĩ. Ngoài dự đoán của tôi, Bạch đạo sĩ vui vẻ chấp nhận lời bái sư của tôi, nhưng thái độ đối với lão Đới lại không tốt lắm, kiên quyết không nhận cậu ta. Tôi sợ lão Đới nhất thời nói ra những lời không hay nên đã giữ cậu ta lại, vừa muốn mở miệng thì điện thoại của Bạch đạo sĩ reo lên. Sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt ông không tốt lắm, Ngộ Đôn hỏi:”Anh Bạch, có phải cảnh sát Lí gọi đến không?”

“Ừ, vụ án giết người” – Bạch đạo sĩ gật đầu.

2.

“Vụ án xảy ra tại nhà riêng, nạn nhân là Vương Chấn, nam, 28 tuổi, nghề nghiệp nhân viên văn phòng, không bị thương ngoài da, mắt trợn tròn, bên pháp y bước đầu suy luận do bị hù doạ mà chết”. Cảnh sát Lí nói với Bạch đạo sĩ.

Chúng tôi đã đến hiện trường vụ án vào 10 phút trước, nơi đây đã được cảnh sát phong toả lại, những người không liên quan không thể vào đây, Bạch đạo sĩ giới thiệu tôi và lão Đới cho cảnh sát Lí biết, sau đó lập tức hỏi tình hình vụ án.

“Cảnh sát Lí, tại sao lại là bước đầu suy luận, theo như những gì tôi biết nếu như bị hù doạ mà chết, phía pháp y tiến hành kiểm tra cấu tạo cơ tim có bị tổn thương hay không là có thể dễ dàng đưa ra kết luận.” Ngộ Đôn đứng bên cạnh nói, lời nói vô cùng chậm rãi, khiến người khác có cảm giác trầm ổn.

“Đây cũng là lí do tôi tìm hai vị, tim của nạn nhân không thấy đâu cả.” Cảnh sát Lí nói.

“Đây quả thật kì lạ, nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ là 1 tên biến thái, đã lấy mất trái tim nạn nhân đi rồi.” Bạch đạo sĩ nói.

“Hai vị, vừa nãy tôi cũng đã có nói, nạn nhân không có vết thương ngoài da.” Cảnh sát Lí nhìn Bạch đạo sĩ một cái “Tim của nạn nhân, vô cớ mà biến mất.”

Tôi nhìn cảnh sát Lí rời khỏi, nói:” Sư phụ, vị cảnh sát Lí ấy…”

“Vài năm trước anh ta đuổi theo một tên tội phạm bỏ trốn sâu trong rừng, nhưng anh ta không biết rằng tên tội phạm mình đuổi theo từ lâu đã không còn là người nữa rồi, anh ta gần như bị nó giết chết, lúc đó ta vừa may đi ngang qua, cứu anh ta, vì thế quan hệ giữa chúng ta là hợp tác.”

Bạch đạo sĩ trả lời thắc mắc của tôi, sau đó quay qua hỏi Ngộ Đôn: “Cậu có nghĩ ra được gì không? Rốt cuộc là loại tà vật nào trong lúc không ai hay biết mà lấy đi tim nạn nhân”?

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, như cũ đi, chúng ta chia làm hai, cậu đi điều tra những người có quan hệ với nạn nhân, tôi điều tra những đồ vật có liên quan đến sự việc đặc biệt này.” Ngộ Đôn trả lời.

“Lần này chúng ta có 4 người, vì vậy phải phân chia nhóm”. Bạch đạo sĩ như có như không nhìn về phía tôi, đưa ra nụ cười đầy ẩn ý.

3.

Quán cà phê.

“Thế nên tên đạo sĩ thối đấy đã bắt hai người chúng ta thành một nhóm, bảo chúng ta tìm hiểu những người có liên quan đến nạn nhân à?” Lão Đới buông tách cà phê xuống, vô cùng bất mãn nói :”Bây giờ chúng ta là nhóm gì đây? Sherlock Holmes và “vận đen” ư?”

“Là Watson.” Tôi phản bác lại lời lão Đới (华盖 và 华生 gần giống nhau)

“Đủ rồi, tên của những người nước ngoài đều giống nhau cả.” Lão Đới nói :”Bây giờ làm sao đây?”

“Điều tra Vương Chấn.” Tôi cầm lấy điện thoại, “Vừa rồi tôi đã nhờ cảnh sát Lí gửi cho tôi một số tài liệu chi tiết về vụ án, Vương Chấn đang làm việc tại một công ty trò chơi, gần đây bọn họ đang nghiên cứu một loại trò chơi thực tế ảo khủng bố vô cùng chán thật, Vương Chấn lại là một trong những thành viên của hạng mục đó.”

“Vậy thì sao?” Lão Đới hỏi.

“ Bởi vì không biết nguyên nhân vì sao, nhóm của Vương Chấn đã dừng việc nghiên cứu hạng mục trò chơi khủng bố đó, theo như phía cảnh sát điều tra, người xảy ra tai nạn đầu tiên trong hạng mục nghiên cứu trò chơi này không phải là Vương Chấn, mà là một cô gái tên là An Kỳ, cô ấy vẫn còn sống.” Tôi nói.

“Cô ấy bị gì?” Lão Đới bắt đầu tò mò.

“Não bộ có vấn đề, khi hạng mục trò chơi đang được nghiên cứu đến một nửa, An Kỳ nói có quỷ đi theo cô ấy, sau đó rút lui khỏi hạng mục, Nhưng tình hình lại không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, còn xuất hiện những hành vi tấn công người khác, cô ấy đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần.” Tôi đọc những tài liệu liên quan đến vụ án mà cảnh sát Lí đã gửi, “ Còn nữa tên của trò chơi cũng khiến tôi rất quan tâm”.

“ Tên của trò chơi? Trò chơi thực tế ảo khủng bố giống thật gì đấy hả? Tên gì?” Lão Đới tuông ra một loạt 3 câu hỏi.

“Ác Quỷ Hung Linh” Tôi nhấn mạnh từng chữ một.

“Trọng tâm đây rồi” Lão Đới búng tay một cái, “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy đến bệnh viện tâm thần thăm cô An Kỳ đó một chút, hy vọng cô ấy sẽ không lấy gậy bóng chày đuổi đánh tôi.”

Bệnh viện tâm thần nằm ở ngoài trung tâm thành phố, tôi và lão Đới lên chiếc xe buýt mười mấy phút mới có một chuyến khởi hành, đi mất 1 tiếng mới đến nơi, ở đây không có những tòa kiến trúc khổng lồ, mà ngược lại các tòa nhà của bệnh viện tâm thần đều ngã sang màu vàng, còn bám lại không ít rong rêu trên đó, trạm xe buýt nằm ngay bên trái của bệnh viện.

Có một nữ y tá đang ngồi nghe nhạc tại quầy tiếp tân, chúng tôi nói mình là bạn của An Kỳ vì thế rất dễ dàng đi vào trong, điều này làm tôi có một chút ngạc nhiên, vì thế chúng tôi đã hỏi cô y tá “Chẳng phải An Kỳ có hành động tấn công người khác sao? Chúng tôi đến thăm như vậy chẳng lẽ không cần phải kiểm tra gì hết hả?”

“Đó là khi cô ấy mới đến đây.” Cô y tá dừng lại trước một cánh cửa, sau đó mở cửa ra, “Sau khi được chúng tôi trị liệu, cô ấy đã không còn nổi điên tấn công người khác nữa, nhưng mà các cậu tốt nhất không nên làm cô ấy kích động.”

Nơi An Kỳ ở là một căn phòng đơn, Không gian vô cùng gọn gàng, có một cái cửa sổ dạng kéo có thể nhìn thấy bên ngoài, cô ấy đang ngồi trên giường bệnh, mắt nhìn chăm chú ở ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết đến sự xuất hiện của chúng tôi trong căn phòng.

“Cô An Kỳ, chúng tôi là phía cảnh sát ừm..đến điều tra, chúng tôi muốn hỏi cô một số vấn đề.”Tôi bước lên phía trước nói, nào ngờ An Kỳ đột nhiên quay sang nhìn tôi, làn da cô ấy trắng bệch do lâu ngày không hấp thụ đủ chất dinh dưỡng vì thế đã dọa tôi lùi về phía sau một bước, đôi mắt cô ấy rất lạ, tròng trắng hầu như chiếm toàn bộ con mắt, nhìn vào cứ như mấy diễn viên nữ bị quỷ nhập trong các bộ phim kinh dị vậy.

“Đừng qua đây…tôi đã rút khỏi đội rồi…đừng qua đây…” Thần kinh của An Kỳ bắt đầu không ổn định, đôi tay ốm yếu của cô ấy ôm chặt đầu mình, phát ra những tiếng van xin thống khổ, “Tôi xin lỗi…Tôi xin lỗi…Không phải tôi đâu…Tôi đã rút khỏi đội rồi…”

“Rút khỏi rồi? Cô An Kỳ, ý cô là rút khỏi đội nghiên cứu trò chơi “Ác Quỷ Hung Linh” sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi đột nhiên nâng cao giọng điệu, “Cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết, như vậy tôi mới có thể giúp cô được.”

“ Lão Lương à…Tôi nghĩ cậu đừng nên hỏi nữa.” Lão Đới ở bên cạnh bồn chồn nói :“Y tá bảo chúng ta không nên làm cô ấy kích động.”

“Vương Chấn đã chết rồi, một sinh mệnh cứ như vậy mà mất rồi, không lẽ cô vẫn không quan tâm ư?” Tôi tiếp tục chất vấn An Kỳ.

“Lão Lương à cậu xem cậu nói chuyện nghiêm túc như vậy với một người bị bệnh tâm thần có ít gì chứ?” lão Đới nói, “Chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng làm cô ấy…”

Lời của lão Đới còn chưa dứt, An Kỳ đột nhiên bò dưới đất, giống như loài chó nhe răng ra xông về phía tôi, dù cho đã có phòng bị, tôi vẫn bị đẩy ngã xuống đất, Lão Đới nhanh chóng giữ chặt cô ấy, nhưng thân thể ốm yếu của An Kỳ dường như có một sức mạnh vô hình điều khiển, đôi tay sống chết bấu vào cổ tôi, mặt tôi đỏ lên, não tôi đau đớn bởi vì thiếu không khí.

Đột nhiên cửa phòng bật mở ra, cô y tá vừa nãy cầm theo kim tiêm chạy vào, sau khi vật lộn tim cho An Kỳ một mũi thuốc thì cô ấy từ từ mất đi sức lực, đè lên người tôi, tôi và lão Đới cùng nhau dìu cô ấy lên giường nằm.

“Tôi đã tiêm một mũi an thần cho cô ấy rồi, nói tới hai cậu, chẳng phải tôi đã nhắc rằng không nên làm cô ấy kích động sao?” Hai tay cô ấy chống nạnh, gằn giọng chất vấn chúng tôi.

“Chúng tôi không có kích động cô ấy, chỉ là hỏi một số chuyện.” lão Đới nhanh chóng giải thích. Tôi thở hộc hộc, vết hằn trên cổ tôi vẫn còn nóng rực, vừa chạm nhẹ vào liền cảm thấy đau rát.

Lúc này Bạch đạo sĩ vừa hay gọi đến :”Mau đến công viên trung tâm, xảy ra án mạng thứ hai rồi.”

4.

Công viên trung tâm đã bị cảnh sát rào lại, bây giờ là thời gian sau giờ cơm tối, công viên đã giải tán rất nhiều người, xảy ra án mạng như vậy, có rất nhiều người đang đứng xem ngoài hiện trường.

“Nạn nhân là Lâm Đồ, 30 tuổi, nghề nghiệp nhân viên văn phòng, là một thành viên chung nhóm nghiên cứu hạng mục trò chơi cùng với Vương Chấn, nguyên nhân tử vong giống nhau, mắt trợn tròn, trái tim bị mất, lần này có rất nhiều nhân chứng, lời khai của bọn họ đều giống nhau, Lâm Đồ vào một phút trước khi chết vẫn còn đang đi bộ, nhưng cậu ta lại đột nhiên la toáng lên cứ như người điên vậy, sau đó quỳ xuống đất như đang van xin thứ gì đó, cuối cùng thì ngã xuống mặt đất.”

“Chúng ta trao đổi một chút.” Bạch đạo sĩ nói :”Lương Lương, bên cậu điều tra tới đâu rồi.”

“Nạn nhân là một trong những người tham gia nghiên cứu trò chơi thực tế ảo “Ác Quỷ Hung Linh”,mà chúng tôi cũng đã đi hỏi An Kỳ, người xảy ra tai nạn đầu tiên và cũng đã từ chức trong nhóm tham gia nghiên cứu trò chơi này, cô ấy đã điên rồi, chúng tôi cũng đã đi đến phòng bệnh thăm cô ấy nhưng cũng chẳng tìm ra được thông tin có ích nào, nhưng Vương Chấn và Lâm Đồ là hai thành viên chính trong nhóm nghiên cứu trò chơi “Ác Quỷ Hung Linh” này, bước đầu có thể khẳng định mọi việc gần như có liên quan đến hạng mục trò chơi này.” Tôi nói.

“Tôi đã nhờ cảnh sát Lí điều tra qua hạng mục “Ác Quỷ Hung Linh” này, tổng cộng có năm người tham gia nghiên cứu, ngoại trừ An Kỳ sau khi rút lui đã bị điên, Vương Chấn và Lâm Đồ kì quái mà chết thảm, chỉ còn lại 2 người.”

“Hai người này lần lượt là Trương Bắc và Triệu Hải, chúng tôi đã hẹn được Trương Bắc để hỏi chuyện, về phần Triệu Hải này thì không một tin tức, giống như bốc hơi mất vậy.”

Sau khi tạm biệt Bạch đạo sĩ và Ngộ Đôn, tôi và lão Đới nhanh chóng đi đến chỗ hẹn với Trương Bắc.

***

Tại quán Bar.

Không khí quán bar rất ồn ào và hỗn loạn, nhưng dường như lão Đới lại rất thích chỗ này, theo như anh ấy nói chính là :”Con người sống là để tìm thú vui.”

Trương Bắc ngoài đời trẻ hơn so với tưởng tượng của tôi, anh ấy đeo một cặp mắt kính, nhìn qua rất nhã nhặn và lịch sự.

“Nghe nói Vương Chấn và Lâm Đồ đã chết?” Trương Bắc gọi 1 ly cocktail :”Tôi sớm biết sẽ như vậy mà.”

“Sớm biết?” Tôi không hiểu hỏi : “Như vậy là ý gì?”

“Ý là vậy đấy.” Trương Bắc nhấp một miếng rượu, ngón tay chỉ vào Lão Đới đang nhảy cùng các cô gái ở trung tâm sàn nhảy :”Bạn của anh dường như chơi rất vui đấy, cảnh sát làm việc đều như vậy hả?”

“Chúng tôi đến…để tìm hiểu một số vấn đề, anh cứ mặc kệ anh ta.” Thật sự là mất mặt muốn chết, cười một cách vô cùng xấu hổ : “Nhưng nói đi nói lại, anh nói như vậy đấy có nghĩa là sao?”

“Thì cái trò chơi Ác Quỷ Hung Linh đấy.” Trương Bắc nói tới đây thì cơ thể bỗng dưng rùng mình một cái, ngay cả anh ta còn không biết, đây là phản ứng của một người khi nói đến nỗi sợ sâu thẳm trong tim mình.

“Trò chơi đấy như thế nào?” Tôi hỏi.

“Dự án này là do Vương Chấn đề ra, anh ta muốn tạo ra một loại trò chơi thực tế ảo khủng bố, vậy mới có cái tên “Ác Quỷ Hung Linh” này, nội dung của trò chơi này chính là hai người chơi thâm nhập vào các ngôi nhà ma nổi tiếng trên thế giới để thám hiểm, nghe có vẻ khá thú vị phải không?” Trương Bắc nói.

“Cũng khá thú vị đấy.” Tôi nói : “Nhưng đây cũng là một trò chơi bình thường thôi, nghe qua thì cũng chẳng có gì lạ thường.”

“Lúc đầu thật sự không có gì, nhưng dựa theo tình tiết của trò chơi, Vương Chấn cảm thấy ngôi nhà ma chúng tôi tạo không chân thật lắm, Giống như chỉ là tưởng tượng, như một lâu đài ở giữa không trung, chỉ có thể đứng nhìn, nếu như người chơi thành thạo rồi, thì sẽ cảm thấy nhàm chán.”

Tốc độ uống rượu của Trương bắc nhanh dần : “Vì vậy Vương Chấn quyết định bảo chúng tôi cùng nhau tạo nên một cuộc thám hiểm nhà ma chân thật nhất, chúng tôi đã đi đến ngôi nhà ma nổi tiếng nhất trong thành phố – Vương Chi Đại Viện.”

Tôi đã nghe qua nhà ma Vương Chi Đại Viện, hồi trươc tôi từng có thời gian giao lưu với các nhà dẫn chương trình thám hiểm ma quỷ, chính là có người nhắc đến Vương Chi đại viện này, bảo rằng nơi đó vô cùng khủng khiếp, tốt nhất là đừng nên đi, Vương Chi đại viện đã bị bỏ hoang lâu rồi, không ai biết đến lịch sử của nó bắt đầu từ khi nào?

“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Chẳng có xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều bình yên rời khỏi, nhưng từ đó An Kỳ bắt đầu có những triệu chứng rất lạ, cô ấy bắt đầu trở nên quá mức cố chấp đối với ngôi nhà ma trong “Ác Quỷ Hung Linh”, chúng tôi chỉ đơn giản đưa ra ý kiến nhưng lại bị cô ấy mạnh mẽ cự tuyệt”.

Trương Bắc hồi tưởng lại :”Cô ấy gần như biến thành một người khác, cố chấp tái diễn lại những chi tiết của Vương Chi Đại Viện trong trò chơi, Vương Chấn và chúng tôi cuối cùng cũng không chịu nổi cô ấy nên đã bỏ phiếu loại cô ấy ra khỏi đội.”

“Nói như vậy nghĩa là không phải An Kỳ tự động rút lui ư?” Tôi kinh ngạc.

“Đó chỉ là những lời nói cho mọi người nghe thôi, cũng vì giữ lại mặt mũi cho An Kỳ.” Trương Bắc cầm ly rượu, nhưng bên trong đã không còn rượu nữa, anh ấy nhún vai, đưa mắt nhìn về phía người pha chế : “Anh bạn, thêm một ly.”

“Được thôi.” Người pha chế đi qua duỗi cánh tay ra lấy ly rượu, nhưng đột nhiên cả người Trương Bắc lặng đi, như đã thấy thứ gì khủng bố, đồng tử co lại, miệng mở rộng nhưng lại không nói ra một lời nào.

“Thưa anh?” Người pha chế và tôi đều mang vẻ mặt nghi hoặc, nhưng tôi lập tức cảm thấy không đúng, nhanh chóng đỡ lấy Trương Bắc, đáng tiếc quá trễ, đôi mắt anh ấy đã không còn tròng đen nữa, ngực không còn phập phồng, nếu tôi đoán không sai, tìm của anh ấy cũng không còn rồi.

Rất nhanh đã có người báo cảnh sát, lúc cảnh sát Lí đến hiện trường, tôi vẫn còn đang thất thần.

Trương Bắc chết ngay trước mắt tôi, mà tôi lại không biết đã xảy ra chuyện gì, như có một điềm báo trước, một sinh mạng đang sống sờ sờ ngay đó mà đột nhiên mất đi.

5.

Tôi và lão Đới ra khỏi quán bar, hướng về phía Vương Chi đại viện.

“Được rồi, trở về nghề cũ.” Lão Đới muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, Nhưng tôi một chút cũng không cười nổi.

Bây giờ trời cũng tối rồi, Vương Chi đại viện ngoài thành càng trở nên quỷ dị đáng sợ hơn, ở đây cũng giống như những tòa viện khác, bên ngoài là một bức tường chặn lại, bên trong là căn nhà gỗ đã bỏ hoang từ lâu, cũng vì đã lâu không tu sửa cho nên đã có một số chỗ bị xiêu vẹo.

Cửa đại viện đang mở, tôi và lão Đới nhìn nhau, không chần chừ đi thẳng vào.

“Sư phụ? Ngộ Đôn đại sư?” Vừa đi vào tôi liền ngơ ngác, đạo sư và Ngộ Đôn đại sư đang đi lại trong viện, không biết đang làm gì.

“Bọn họ cũng tìm được tới đây rồi?” Lão Đới kinh ngạc.

“Chúng ta đã hỏi một số…đồ vật, chúng nói Vương Chi đại viện gần đây rất yên tĩnh.” Bạch đạo sĩ ho vài tiếng :”Ta và hoà thượng đã đi vài vòng xung quanh để xem xét, nhưng ở đây cái gì cũng không có.”

“Gì cũng không có?” Tôi lặp lại.

“Chính là cái gì cũng không có, không có những thứ bẩn thỉu.” Bạch đạo sĩ chìm trong mơ hồ: “Nếu những thứ bẩn thỉu không còn ở đây nữa, vậy chúng đã đi đâu?”

“Lão Bạch, sao tôi thấy có gì đó không đúng lắm.” Lão Đới suy ngẫm nói.

“Sư phụ, người đã tìm thấy thứ đã giết người chưa?” Tôi hỏi.

“Là hoà thượng tìm thấy, trong một quyển kinh có đề cập, có lẽ là một loại quỷ moi tim, chúng lấy tim người làm thức ăn, có thể ăn tim nhưng không tổn hại thân xác.” Bạch đạo sĩ nói.

Tôi đã lấy lại tinh thần : “Sư phụ, Ngộ Đôn đại sư, chúng ta phải nhanh chóng trở lại bệnh viện tâm thần, có lẽ tim của mọi người đang nằm trong cơ thể An Kỳ.”

Chúng tôi không dám chậm trễ, Bạch đạo sư lái xe đi thẳng đến bệnh viện tâm thần, vừa đến nơi đã hỏi tình hình của An Kỳ, cô y tá tất nhiên đã bị chúng tôi doạ một trận.

“Thí chủ, không cần hoảng sợ, chúng tôi đến đây để cứu người.” Ngộ Đôn chắp hai tay lại, tiếng nói trầm ấm lại cất lên, cô y tá từ từ bình tĩnh lại.

“Chúng tôi muốn gặp cô An Kỳ.”

“Nhưng Bệnh nhân đã ngủ rồi, bệnh viện có quy định, không thể…” y tá ngập ngừng.

“Mạng người quan trọng.” Đại sư Ngộ Đôn nói.

“Tôi biết rồi, mọi người đi theo tôi.” Y tá cắn môi, đi trước một bước dẫn chúng tôi đến phòng bệnh của An Kỳ.

“Sư phụ, khi nào rảnh chỉ con chiêu này nhé!” Trên đường lão Đới không ngừng nài nỉ Ngộ Đôn, người chỉ cười cười, chẳng lên tiếng.

Phòng bệnh An Kỳ không mở đèn, y tá vừa mở cửa, Bạch đạo sĩ sắc mặt thay đổi: “Cẩn thận, có mùi máu.”

Đèn vừa sáng, y tá sợ hãi khẽ kêu lên, cũng không trách được cô ấy, phòng bệnh vô cùng khủng khiếp, An Kỳ một nửa dựa trên giường bệnh, tấm trải giường trắng tinh bị máu nhuộm thành một mảng đỏ, trong không khí tràn ngận mùi tanh nồng của máu tươi.

Cách chết này, cùng với tin đồn giống y như đúc.

6.

Cái chết của An Kỳ hoàn toàn cắt đứt sợi dây mà chúng tôi đang đuổi theo tới quỷ moi tim, tất cả lại trở về con số không.

“Cậu nói xem quỷ moi tim có thể đi đâu được nữa?” Lão Đới không ngừng đi lại trong phòng, chúng tôi tạm thời trở về nhà của Bạch đạo sĩ, phía bên cảnh sát Lí đã kết án rồi.

“Quỷ moi tim mỗi lần xuất hiện tìm thức ăn xong đều sẽ lâm vào giấc ngủ sâu, lần trước là vào thời kỳ Dân Quốc, lần ngủ sâu này, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, lại giết người một lần nữa.”

Ngộ Đôn đại sư nhắm chặt mắt : “A di đà phật.”

“Không thể như vậy được! Không thể có người nào cứ như vậy mà chết oan được nữa.” Tôi nói lớn tiếng, “Không thể từ bỏ, chúng ta nhất định phải tìm thấy quỷ moi tim trước khi nó chìm vào giấc ngủ sâu, sau đó thì tiêu diệt nó.”

Lão Đới vò đầu: “Tôi nhớ cậu từng nói với tôi rằng Trương Bắc từng nói, thời gian An Kỳ bị quỷ noi tim chiếm lấy cơ thể, chẳng phải bị cuốn vào trò chơi “Ác Quỷ Hung Linh” tạo ra Vương Chi đại viện sao, có khi nào nó trốn trong trò chơi đó không?”

Lời nói bâng quơ của lão Đới đã khiến ba người chúng tôi bừng tỉnh, chúng tôi đều quên đi những chi tiết này, lão Đới nói không sai, nếu quỷ moi tim muốn tìm một nơi để ngủ say, vậy thì không còn nơi nào tốt hơn trong trò chơi “Ác Quỷ Hung Linh” nữa, nó có thể tạo lại Vương Chi đại viện một cách hoàn mĩ.

“Ta lập tức liên hệ với cảnh sát Lí, bảo cậu ấy bằng mọi giá phải tìm ra Triệu Hải” Bạch đạo sĩ nói.

“Bây giờ chỉ có thể nhờ vào cảnh sát Lí” Ngộ Độn chắp tay nói.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, ta thấy câu nói này cũng thích hợp đối với những con ác quỷ này.”

Năng suất làm việc của cảnh sát Lí rất cao, chưa tới 3 tiếng đã tìm thấy Triệu Hải trong một khu rừng ở ngoại thành, lúc tìm thấy anh ta đang đào một cái hố đủ cho mình chui vào, trên người anh ta chúng tôi tìm được một bộ thẻ cứng lưu trữ trò chơi “Ác Quỷ Hung Linh”.

Bạch đạo sĩ bảo cảnh sát Lí mang bộ thẻ cứng đốt đi, sau khi huỷ đi bộ thẻ tinh thần Triệu Hải cũng tỉnh táo trở lại, vụ án này chính thức khép lại. Phía cảnh sát thông báo với bên ngoài rằng đây chỉ là một vụ rối loạn thần kinh dẫn đến thảm sát, nhưng tôi biết, hung thủ đằng sau tất cả những chuyện này, là một con quỷ moi tim sống ở Vương Chi đại viện vào thời kỳ Dân Quốc.

Cảnh sát Lí mời chúng tôi ăn một bữa cơm, cũng chẳng cầu kỳ, chỉ là một quán ăn khá lớn ven đường, Ngộ Đôn đại sư vẫn cứ điềm tĩnh như thường lệ ngồi nhìn chúng tôi cạn ly, mọi người đều rất vui vẻ, chúng tôi đã uống rất nhiều rượu, đến nỗi đầu có chút choáng váng.

Sau việc này, mọi người nhà ai nấy về, Bạch đạo sĩ đột nhiên gọi tôi lại, ông cũng ngà ngà say rồi, “Lương Lương trên thế giới này mỗi phút mỗi giây đều có ác quỷ hại người, chúng ta không cách nào có thể giết hết bọn chúng, dù cho có phải tiến vào một thế giới như vậy, cậu cũng không sợ chứ?” (Tên anh này là 梁良 dịch ra là Lương Lương, chứ không phải đang kêu tên cún cơm đâu)

Tôi ngẩn người một lúc, không biết phải trả lời thế nào.

Bạch đạo sĩ đột nhiên cười lớn lên, bộ dáng giống như thật sự đã say rồi, “hức…Ta chỉ nói đùa thôi.”

Tôi lâm vào trầm tư, cũng tỉnh rượu đôi chút, đưa mắt nhìn khắp thành phố phồn hoa lộng lẫy này, bên ngoài nó đẹp đẽ như vậy, nhưng bên trong vẫn ẩn sâu rất nhiều mặt tối tăm, tôi không biết rằng mình nên ở yên ngoài sáng hay trầm mình vào bên trong đuổi theo những điều tối tăm. Cái nào tốt hơn?

Tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi tin vào sự lựa chọn của trái tim mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *