01.《Một vụ án giết người》
“Anh nghe nói chưa? Tối qua trên thị trấn có một đứa bé 7 tuổi nửa đêm chém chết bố mẹ nó đang ngủ say đấy.”
“Á, sao vậy? Đứa bé nhỏ như vậy cũng biết giết người nữa sao? Đáng sợ quá rồi, có kết quả thẩm vấn chưa?
“Có rồi.”
“Nói tôi nghe với.”
“Ừ. Việc này cần phải nói từ gia đình người bị hại, để tôi kể cho anh hoàn cảnh gia đình họ trước. Cái nhà đó, có hai đứa con sinh đôi giống y như nhau. Đến cả bố mẹ nhìn bên ngoài cũng không phân biệt được anh em nó, chỉ có thể phân biệt được nhờ đặc điểm bên ngoài: Trên mu bàn tay trái của thằng anh có một cái nốt ruồi, tay thằng em không có. Anh trai rất thông minh, thành tích từ nhỏ luôn xếp thứ nhất, tình tình cũng vui vẻ, khiến người ta yêu quý. Em trai thì ngược lại, hơi ngốc nghếch, thành tích học ở trường không tốt, sức khỏe cũng yếu hơn.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Ừ, anh biết không, ở nông thôn mà, bố mẹ thường không có thời gian trông con. Thế là hôm qua, hai anh em sinh đôi đó lén đi ra sông chơi. Nước sông mùa hạ mát mẻ, hai anh em nó vốn định ở trên bờ nghịch nước thôi, ai ngờ chúng ham vui, đi ra chỗ nước sâu. Kết quả là anh trai trượt chân bị lộn một cái hố nước sâu. Em trai thấy thế chạy lại cứu, không may cũng bị ngộp nước. Xui cái lúc đó thủy triều đang lên, nước lên nhanh lắm, hai anh em nó chẳng mấy mà chết đuối.”
“A?”
“Sau đó may mắn có người đi ngang qua, nhảy xuống cứu người. Có điều vì đã trễ nên chỉ cứu được một đứa, đứa còn lại bị cuốn đi mất, đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Trên bờ có người đi gọi bố mẹ chúng đến. Bố mẹ chúng nghe nói chết một đứa thì chạy lại khóc ầm trời đất, khóc đến tan nát cõi lòng. Nhưng kì lạ, bọn họ đến rồi thì lại không khóc nữa.”
“Sao vậy? Đau lòng quá không khóc nổi hả?”
“Không? Bố mẹ tụi nó chạy tới, vội vàng xem xét, đứa trẻ được cứu trên mu bàn tay trái có một cái nốt ruồi, cũng có nghĩa là, đứa được cứu sống là anh trai, nên họ không đau lòng lắm. Họ vội vàng ôm con về nhà. Trên đường, còn có người nghe họ thấp giọng nói với nhau, may là chết thằng em, thằng em vừa ngu dốt lại yếu ớt, thôi chết cũng chết rồi.”
“Vậy là đêm qua thằng anh giết người rồi. Sao nó lại làm như vậy nhỉ?”
“Không. Giết người là thằng em. Hôm qua lúc cứu lên, trên mu bàn tay nó dính một cục bùn.”
02.《Tên trộm》
Tôi thích ăn nhất là thịt heo, nhưng lúc nhỏ gia đình tôi rất nghèo, không mua nổi thịt heo.
Ở quê tôi chỉ có duy nhất một nhà bán thịt heo. Chẳng tại sao hết, chỗ của chúng tôi nhỏ quá, không nuôi heo, chỗ thịt heo nhà đó bán là do ông chủ lấy hàng của một người họ hàng trên thành phố. Mỗi lần đi học đều đi qua tiệm bán thịt đó, mỗi lần đi qua tôi đều thèm đến không nhấc nổi chân. Tiệm thịt heo này bán rất rẻ nên mười mấy dặm quanh đó đều có người đến mua.
Sau đó, có một lần, tôi thực sự không nhịn nổi nữa nên nhân lúc trời tối lẻn vô tiệm thịt ăn trộm, lấy một miếng mang ra len lút tự mình nấu ăn cho đỡ thèm. Từ đó về sau tôi lại càng tham lam hơn, từ một miếng nhỏ thành miếng lớn. May mắn là mỗi lần ông chủ đều không để ý, không phát hiện ra bị trộm.
Tôi càng ngày càng nghiện thịt heo, sau đó, tôi trở thành đứa trẻ duy nhất trong xã thi đậu trường cấp ba trọng điểm của huyện. Ngày đầu tiên lên huyện, niềm háo hức lớn nhất trong lòng tôi không phải là được đến trường học mà là đi những quán ăn khác nhau để ăn những món thịt heo khác nhau. Nhưng mỗi lần chỉ cần ăn một miếng là tôi đều cảm thấy không đúng lắm.
Tôi là một người đặc biệt mẫn cảm với đồ ăn, bởi bậy tôi lập tức nhận ra mùi vị hoàn toàn khác với thịt heo trước đây tôi từng ăn. Thịt heo có vấn đề, hoàn toàn không thể nuốt nổi.
Tôi mơ ước được ăn một bữa thịt heo giống trước đây, chỉ có điều bây giờ tôi đang ở trên huyện, không có cách nào về ăn trộm thịt heo nữa. Tôi chỉ có thể đi khắp nơi nghe ngóng, xem thử ông chủ hàng thịt chỗ tôi lấy hàng ở đâu. Muốn làm rõ vẫn đề này, tôi chỉ cần biết người họ hàng mà ông ấy nhập hàng là ai là được.
Ba ngày sau, tôi cũng tìm hiểu được.
Họ hàng ông ấy là chủ một nhà hỏa táng.
03.《Bạn thân》
Hai người bạn đại học Tiểu Hồng và Tiểu Hoa là bạn thân ở cùng kí túc xá, cả hai đều rất xinh đẹp.
Một ngày nọ, bọn họ lên sân thượng ngồi trên mái hiên ngắm sao. Một con muỗi đậu lên mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa trong lúc mất thăng bằng vội vàng kéo Tiểu Hồng một cái, không ngờ mình thì ngồi vững lại được còn Tiểu Hồng lại rơi xuống dưới. Chết.
Tiểu Hoa rất sợ, cô chạy đến một nhà bà đồng trong vùng nhờ giúp đỡ. Bà đồng nói: 12 giờ đêm sau khi mất bảy ngày, hồn ma Tiểu Hồng sẽ về kí túc xá ngủ một hôm, cô cần chờ ở kí túc xá nhưng không được để Tiểu Hồng nhìn thấy, nếu không cô sẽ chết.”
Tiểu Hoa suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định trốn ở dưới gầm giường, như vậy nếu Tiểu Hồng mở cửa rồi đi đến giường ngủ sẽ không thể nhìn thấy mình.
12 giờ đêm hôm đó, Tiểu Hoa trốn dưới gầm giường, nín thở nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “Lóc cóc! Lóc cóc! Lóc cóc”
Tiểu Hoa cuối cùng vẫn chết.
Vì Tiểu Hồng lúc chết là đầu chạm đất trước. Cô ấy dùng đầu nhảy trở về.