TRUYỆN LI KÌ: CÁ QUỶ – P2 + 3/5

Cha tôi cùng với mọi người làm loạn trên Nghi Hà, ông nội và ông cố tôi cũng bó tay, dù sao bọn họ cũng đâu trói cha tôi lại được.

   Vốn dĩ ông cố tôi cho rằng, đám người đó bao gồm cả cha tôi nữa chỉ là ngồi thuyền lượn lờ làm loạn trên sông mà thôi, còn bắt Cá Quỷ hả? Có nằm mơ mới dễ dàng như vậy.

   Ai ngờ chỉ vài hôm sau, từ Nghi Hà truyền đến tin tức, nói thật sự là có người bắt được Cá Quỷ rồi. Nghe thấy tin này, ông cố tôi bị dọa nhảy dựng lên, quần mặc được một ống đã vội vàng chạy đi. Đến bên bờ sông ông cố tôi nhìn một cái, đây nào phải Cá Quỷ gì, đây là một con Cá Kì Nhông lớn.

   Nhưng rốt cục sao con Cá Kì Nhông to vật này lại đến sông Nghi Hà thì chẳng ai biết. Thời đó cũng chẳng có ý thức bảo vệ động vật quý hiếm gì, con Cá Kì Nhông này bị mọi người xẻ ra chia nhau, mỗi người một miếng.

   Việc về con Cá Kì Nhông này còn chưa kết thúc, vài ngày sau, dưới Nghi Hà truyền tới một tin, lần này mọi người thực sự bắt được Cá Quỷ rồi. Ông cố tôi lại quần chưa kéo qua đầu gối đã vội vã chạy đi, sấp ngửa chạy tới bờ Nghi Hà mới phát hiện, lần này bắt được là một con cá chép lớn sắp thành tinh. Con cá này dài phải đến hai mét, mười mấy người kéo lưới mới kéo được nó lên.

   Ông cố tôi khuyên bọn họ, con cá chép này tu hành đến được thế này không dễ dàng gì, tha cho nó đi.

   Mấy người trong thôn cười rộ lên, nói có ai mà nhìn thấy con cá chép lớn thế này bao giờ, thả cái gì mà thả, thịt đi mà ăn.

   Tội nghiệp, con cá chép này hai chân trước đã mọc cả ra rồi, kết quả còn chưa tu tới nơi đã thành món ăn trên đĩa nhà người ta.

   Lần này ông cố tôi không thèm nói nữa, cha tôi muốn đi lãnh một phần về ăn, bị ông cố tôi đá cho lộn xuống sông, chửi cho một trận: “Cái gì mày cũng muốn ăn, mày đã đói trợn mắt lên chưa mà gì cũng đòi ăn?”

   Bị đánh, bố tôi không dám hó hé nửa lời nữa.

   Nhưng chính vào buổi tối hôm đó, Nghi Hà nổi gió lớn, mưa vần vũ. Có một người phụ nữ đi từ dưới sông lên, gõ cửa từng nhà một, nói muốn tìm con trai của bà ta.

   Sau đêm mưa gió bão bùng ấy, những người ăn cá chép trong thôn, trên người đều mọc ra vảy cá. Mới đầu, những vảy cá ấy rất nhỏ, nhưng nếu đi tắm rửa kì cọ hay cố rửa sạch, những vẩy cá li ti ấy theo thời gian dần dần cũng lớn lên.

   Những ngày đó, khắp thôn xóm đều ngập những tiếng khóc lóc thảm thiết. Tất cả người dân trong thôn đều bóc những vẩy cá trên người họ xuống, sau khi bóc xuống đều nhìn thấy chỗ đó để lại một vết thương khủng khiếp.

   Sau cùng có một người nhớ đến ông cố tôi. Ông cố tôi nói, loại việc này ông cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tìm Hạ đạo sĩ – Hạ Tầm Chương. Lúc bấy giờ lão Hạ đã an cư trong một căn nhà trước kia của một gia đình đã chết, ngày ngày chơi đùa với đám hồn ma chết treo cổ.

   Người trong thôn chuẩn bị đủ gạo mì dầu mắm đến lạy lục lão Hạ, lão Hạ mới lười nhác vớ lấy cái áo bông đầy dầu mỡ bẩn thỉu của lão, đồng ý giúp người dân trong thôn làm phép tạ lỗi.

   Ngày lão Hạ làm phép, rõ ràng là ngày nắng quang đãng bỗng nhiên mây ùn ùn kéo về, mưa như trút nước. Dưới cơn mưa lớn, phía bắc Nghi Hà nổi lên một đợt sóng rất lớn, cuốn theo từng đợt cát bùn vàng óng ầm ập xô tới.

   Lão Hạ gọi người dân trong thôn đem heo đã giết sẵn đến bên bờ sông, sau đó kêu tất cả người đã ăn cá chép nọ đến quỳ gối tạ tội. Lúc người trong thôn đang quỳ, lão Hạ giang hai tay đứng trước dòng Nghi Hà đang cuồn cuộn hát. Nhưng lão hát một lúc lâu, dòng Nghi Hà kia vẫn cuồn cuộn không dứt.

   Lão Hạ sợ thất thần, vội vàng hỏi trong thôn rốt cục còn ai đã ăn thịt cá chép mà không ra tạ tội không? Một người phụ nữ hốt hoảng đứng dậy, nói trong nhà có đứa cháu 3 tuổi cũng ăn, mà trên người không có vảy. Lão Hạ tức điên người, luôn miệng mắng người phụ nữ nọ nhanh mang cháu ra, không thì tối nay mạng thằng bé không giữ được đâu.

   Người phụ nữ nọ còn vặn vẹo lão Hạ: “Đứa cháu đó của tôi mới có 3 tuổi, chắc không sao đâu nhỉ?” Chồng bà ta lục đục bò dậy tát cho bà ta một cái mắng: “Nói bà mang nó đến đây thì mang đi, lắm lời thế làm gì?”

   Người phụ nữ nọ bấy giờ mới khóc mếu nói: “Thằng bé với mẹ nó về nhà ngoại chơi rồi, đi tìm làm sao được bây giờ?”

  Lão Hạ nghe xong tức đến nghiến răng kèn kẹt, mắng chửi ầm ỹ rồi cũng chỉ còn cách thắp thêm hai nén nhang, lại lần nữa hát váng lên bên bờ Nghi Hà. Hát xong lần này, những đợt sóng bùn vàng kia ngừng lại, sau đó quay ngược lại lui về phía bắc.

   Làm phép xong, lão Hạ mệt đến khắp người ướt đẫm mồ hồi, đặt mông ngồi bệt xuống đất, thở không ra hơi.

   Người phụ nữ kia và chồng bà ta đến bên lão Hạ hỏi lão: “Đứa cháu kia của tôi còn nguy hiểm nữa không?”

   Lão Hạ xua xua tay đáp: “Cái này thì tôi không quản nổi nữa rồi.”

   Người phụ nữ nghe vậy quỳ sụp xuống vừa khóc vừa lạy lão Hạ, chồng bà ta thì không ngừng kéo tay lão Hạ cầu xin, nói chỉ cần lão cứu được cháu nội bọn họ, phải trả giá thế nào họ cũng chấp nhận.

   Lão Hạ lúc đó đã mệt muốn chết, làm gì còn sức đâu mà ứng phó với họ. Ông cố tôi khuyên giải: “Người ta vừa cứu mạng mấy người, mấy người để người ta nghỉ một chút đã được không?”

   Đợi lão Hạ nghỉ ngơi một lát, cặp vợ chồng kia lại lên tiếng cầu xin, nói cái gì mà bằng giá nào cũng phải cứu cháu nội bọn họ, chỉ cần thằng bé còn sống là được.

   Lão Hạ nghe hai người nói vậy liền đáp: “Nếu như hai người chỉ cần thằng bé sống là được, vậy thì đơn giản rồi.” Hai người cả mừng, vội vàng quỳ gối cám ơn lão rối rít.

   Tôi hôm đó vẫn là một buổi tối gió mưa vần vũ. Nửa đêm, một người phụ nữ mặc đồ đen gõ cửa nhà hai vợ chồng nọ. Hai người sợ run cầm cập, ngồi trong nhà hỏi vọng ra: “Ai vậy?”

   Người phụ nữ mặc đồ đen nói: “Tôi đi tìm con trai tôi.”

   Họ nghe thấy thế liền mở cửa cho người phụ nữ đồ đen, sau đó bế cháu nội của họ ra nói với người phụ nữ: “Bà xem, con trai bà ở đây này.”

   Người phụ nữ nhìn đứa trẻ trong lòng bọn họ, vội vàng đón lấy hỏi: “Con trai tôi sao lại đến chỗ các người thế này?”

   Hai người theo lời lão Hạ dạy bọn họ, nói mình nhìn thấy đứa trẻ chơi bên bờ sông một mình, thấy tội nghiệp nên đón về cho nó ăn.

   Người phụ nữ đồ đen cám ơn bọn họ, rồi cứ thế ôm đứa trẻ đi mất.

   Vợ chồng người nọ ngẩn ngơ, sao cháu nội họ lại bị bế đi mất rồi, sao mọi việc xảy ra lại không giống như lão Hạ nói nhỉ?

   Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ kéo nhau đến nhà lão Hạ. Lão Hạ hỏi họ: “Các người nói với người phụ nữ ấy như thế nào?”

   Hai người bèn đem đầu đuôi kể lại với lão. Lão Hạ vừa nghe xong, vỗ đùi cái đét hỏi: “Ô hay, các người ngu thật hay giả thế? Tôi bảo các người nói với bà ta cho đứa trẻ nhận các người làm người thân, câu này các người có nói không?”

   Hai người nọ nghe thấy thế lập tức mới nhớ ra câu mà lão Hạ dặn dò, con người phụ nữ kia là con cá chép sắp tu thành người, bà ta cũng không biết con mình thành người sẽ thành hình dạng thế nào, mọi người ăn rồi thì phải đưa cháu nội ra thế chỗ mới may mà giữ được mạng cho nó. Nhưng đến nước này thì thật hết cách rồi, cháu nội bọn họ chưa kịp nhận bọn họ là người thân đã để người phụ nữ đồ đen bế đi mất rồi, sau này chắc khó gặp lại. Bọn họ nghe thế đột nhiên khóc nức nở ầm ỹ lên

   Lão Hạ an ủi hai người: “Đây có lẽ là duyên phận của đứa trẻ đó, cũng coi là chuyện tốt.”

   Đương nhiên rồi, hai người chỉ còn cách thất thểu đi về.

   Người phụ nữ ấy ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho đến một hôm, bà ta mơ một giấc mơ, một đứa trẻ trên đầu mọc một cái sừng nói với bà ta: “Bà nội ơi, bà dừng buồn nữa. Ở đây cũng tốt lắm.” Nói xong còn cho người phụ nữ sờ cái sừng trên đầu của nó, đứa trẻ nói bây giờ nó đang tu hành rồi, sau này sẽ bảo vệ cho họ.

   Người phụ nữ tỉnh giấc ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện đầu giường nhà mình có hai vệt nước hình dấu chân trẻ con.

   Mọi việc đến đây là rõ, hơn nữa không chỉ người phụ nữ nằm mơ, chồng bà ta cũng nằm mơ, con dâu của họ tức mẹ của đứa bé cũng nằm mơ. Sau khi bọn họ kể lại, người dân trong thôn lập lên một cái miếu nhỏ bên bờ sông, gọi đó là miếu thờ Tiểu Long Nhân.

   Người ta đồn rằng xin có con ở cái miếu Tiểu Long Nhân này vô cùng linh nghiệm.

   Lại nói về những người trong thôn mọc vẩy cá, sau khi lão Hạ làm phép xong không bao lâu, vẩy cá trên người họ cũng từ từ rụng dần đi.

   Người dân trong thôn vết thương chưa lành đã quên cảm giác đau đớn, tiếp tục đánh thuyền bè ra Nghi Hà tìm Cá Quỷ. Nhưng sau việc này, cha tôi đã nhìn ông cố tôi có thêm vài phần nể trọng.

   Nể trọng thì nể trọng nhưng lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của cha tôi vẫn không mảy may suy chuyển. Mỗi ngày ông đều cùng đám bạn của mình ngồi thuyền lượn lờ tới lui trên Nghi Hà, kỹ thuật chèo thuyền của ông tốt hơn kĩ năng viết chữ không biết bao nhiêu lần. Ông nội tôi vẫn lo lắng, ông cố tôi khuyên ông nội, lo làm gì, đứa trẻ này không muốn đi học, thôi thì kệ nó muốn làm gì thì làm.

   Lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của mọi người kéo dài đến đầu mùa thu thì bắt đầu nguội dần. Khoảng thời gian đó, gió mùa thu thổi tới hơi lạnh từ phía bắc, thổi khắp Nghi Hà, mang đến cho hai bên bờ Nghi Hà không khí mùa thu nồng đượm.

   Tuy lòng nhiệt tình tìm Cá Quỷ của dân trong thôn đã giảm, nhưng bờ Nghi Hà lại có một đám người đến.

   Sau khi đám người này đến Nghi Hà, bọn họ dựng lều ở chỗ ông già nuôi ong dựng lều lần trước, chỉ có điều cái lều này lớn hơn cả mấy chục lần.

   Sau khi bọn họ dựng lều liền mua gạo, mua thức ăn chở tới, nhìn dáng vẻ có lẽ sẽ ở lại đây lâu đấy.

   Ông cố tôi lấy làm kì quái lắm, Nghi Hà này vào mùa thu cá không lớn, cỏ không nhiều, phong cảnh cũng chẳng có gì đặc sắc, bọn họ đến đây làm gì thế nhỉ? Nhưng khi một người trẻ đến sân nhà ông cố tôi nghe ngóng thông tin về Cá Quỷ thì ông đã hiểu, đám người này cũng vì lý do này mà đến.

   Những câu hỏi mà bọn họ hỏi, ông cố tôi đều nhất loạt bảo mình không biết, mà đúng là ông cố tôi cũng thực sự chưa hề nhìn thấy Cá Quỷ, cũng không biết cách nào bắt được nó cả. Hơn nữa về lão nuôi ong đã rời khỏi kia, ông cố tôi cũng hơi có cảm giác tội lỗi và trách nhiệm trong việc đó.

   Nghe ông cố tôi trả lời, người trẻ tuổi kia cực kì không vừa ý. Hắn ta nói với ông cố tôi, hắn ta đã nghe ngóng rồi, biết được sau khi lão nuôi ong bỏ đi, toàn bộ thông tin đã nói lại với ông cố tôi.

   Ông cố tôi lúc đó đang bóc hành, nghe người trẻ tuổi nói vậy thì hỏi hắn: “Cậu không vui à, thế cậu muốn làm gì?”

   Người trẻ tuổi gằn từng câu từng chữ với ông cố tôi nói: “Tôi muốn biết sự thật.”

   Ông cố tôi vứt hành sang một bên, nhăn mày hỏi: “Thiên hạ này không có đạo lý nữa hả? Cậu muốn biết thì tôi phải nói cho cậu chắc?”

   Người trẻ tuổi nọ thở ra một hơi khí lạnh nói: “Lão già, tôi nói với lão…” Lời còn chưa nói xong đã bị một người phụ nữ ngăn lại.

   Người phụ nữ đó nhìn dáng vẻ có lẽ từ thành phố tới, ăn mặc trang điểm rất thời thượng, chân đi một đôi giày da mà thời đó khó có thể nhìn thấy được.

   Người phụ nữ xin lỗi ông cố tôi, nói thuộc hạ tính tình lỗ mãng, khiến người lớn chê cười. Nói xong đưa tới một cái bọc, nói là tặng cho ông cố tôi một chút quà. Vở kịch này ông cố tôi gặp nhiều rồi, kẻ đấm người xoa, phối hợp cũng ăn ý ra phết.

   Ông cố tôi không nhận gói đồ của người phụ nữa đưa mà nói với bà ta, làm việc gì cũng chừa đường mà lui, nói không chừng mọi người còn cần giúp đỡ lẫn nhau đó. Nói xong rồi quay đít đi vào nhà mất.

   Sau khi ông cố tôi vào phòng, sắc mặt của người phụ nữ nọ ngay lập tức biến đổi, quay mặt tát cho tên thuộc hạ một cái rõ mạnh.

   Tuy đám người đó không lấy được thông tin gì từ chỗ ông cố tôi, nhưng ông cố tôi nhìn ra được, bọn họ đã từng đi tìm thằng bé lão nuôi ong cứu để tìm hiểu, chuyện lão nuôi ong kể lại cho ông cố tôi cũng chính là thằng bé ấy nói với bọn họ.

   Cuộc đời chính là như vậy, có những thứ thay đổi đến không thể nhận ra được nữa. Đừng cầu mong lương tâm của người khác, bản thân làm được người tốt đã là tốt lắm rồi.

   Trước khi gió thu kịp thổi vàng những hàng lau sậy, đám người này đã mua vài con thuyền để xuống sông. Lần này ông cố tôi nhìn ra được, bọn họ sớm đã có chuẩn bị, đã nghiên cứu thói quen sống và sở thích của Cá Quỷ rồi. Trước khi xuống sông, bọn họ chèo thuyền rải thứ gì đó xuống nước. Ông cố tôi nhìn thứ đó có vẻ giống như thức ăn cho cá. Tôi chỉ cần đoán cũng ra, đó chắc chắn là mồi câu Cá Quỷ.

   Nhìn cách làm của bọn họ mà xem, nào giống mấy người trong thôn chúng tôi, chỉ biết lấy cần ra lượn lờ trên sông vô ích.

   Bọn người đó rải thức ăn mấy ngày trời. Rải xong thức ăn, nửa đêm, mấy người ngồi thuyền bắt đầu thổi sáo.

   Ông cố tôi nghe mấy ngày mới nghe rõ, cái thứ đó không giống như sáo, âm thanh của nó mảnh hơn tiếng sáo rất nhiều. Khúc nhạc họ thổi buồn buồn ai oán, khác xa với âm thanh réo rắt tươi vui của tiếng sáo.

   Người dân trong thôn cũng bị đám người kia làm cho kinh ngạc, ai cũng muốn ra xem náo nhiệt. Nhưng xem náo nhiệt mấy ngày trời mà cũng chỉ quanh đi quẩn lại có bấy nhiêu, cũng chỉ rải thức ăn, xong thì thổi sáo, thổi sáo xong lại đứng trên bờ hát gì đó, mỗi tội bài hát đó vô cùng khó nghe.

   Dần dần, thôn dân cũng chẳng còn hứng thú gì với đám người này nữa, việc ai nấy làm như cũ.

   Nhưng người trong thôn đều không muốn cố gắng, nhất là cha tôi, thằng con lười biếng ngu ngốc của ông nội. Cha tôi không có việc gì làm, ngày ngày chạy tới chạy lui lân la đánh bạn với đám người kia, mặc ông nội tôi nói vài lần vẫn không chịu nghe. Ông cố lại khuyên ông nội, thôi đừng quản nó nữa, thích chơi gì nó chơi, dù sao cũng chẳng xảy ra chuyện gì được.

   Sau khi theo đám người kia được vài ngày, cha tôi lén lút đến tìm ông cố, nói với ông cố rằng bọn họ đã bắt được Cá Quỷ thật rồi.

   Ông cố tôi kinh ngạc hết sức, ngồi phịch xuống đất, hỏi cha tôi: “Cá Quỷ đó nhìn thế nào, mau nói cho ông biết.”

   Cha tôi lắc lắc đầu bĩu môi nói với ông cố, con cá quỷ đo nhìn giống như đứa trẻ con, hơi xấu, đầu to người nhỏ, có đuôi cá.

   Ông cố tôi nghĩ ngợi, giống đứa trẻ? Chắc lại có chuyện không hay rồi.

   Ông cố tôi hỏi cha tôi, lúc bọn họ bắt được Cá Quỷ thì nó sống hay chết?

   Cha tôi nghĩ một lát rồi trả lời, lúc mới bắt được thì sống, nhưng mấy người đâm cho Cá Quỷ một nhát, sau đó nó chết rồi.

   Ông cố tôi túm tay của cha tôi nói: “Mấy ngày nay mày đừng có đi theo bọn họ chạy lung tung nữa, nghe không?”

   Ông cố tôi cũng đi qua phía trại của đám người kia nhìn con Cá Quỷ kia một cái.

   Ông cố tôi vào trong trại vội vàng ngó một cái, con Cá Quỷ nhỏ đó toàn thân màu đen, cái đầu rất lớn, phía dưới có mọc một cái đuôi cá. Nhìn thấy nó, ông cố tôi không cảm thấy có gì kì quái, chỉ thấy cái thứ này hơi tội nghiệp. Nói gì thì nói, đó cũng là một sinh mạng.

  Thấy ông cố tôi tới ngó nghiêng, đám người kia vội vàng đuổi ông cố tôi đi. Ông cũng không tranh cãi với chúng mà quay người bỏ đi mất.

   Về tới nhà rồi, ông cố cứ nghĩ hoài về thứ kia, cứ cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên, cũng không biết là tại nguyên nhân gì. Nửa đêm lại nghe thấy tiếng đám người kia thổi sáo trên Nghi Hà, ông cố cứ lăn qua trở lại mãi mà không ngủ được.

   Dù sao cũng không ngủ được, thôi thì dứt khoát khỏi cần ngủ nữa, ông cố trở dậy khoác thêm áo đi ra sân, châm điếu thuốc đứng hút.

   Trên mặt sông Nghi Hà phía xa phản chiếu lại ánh sáng đèn thấp thoáng. Đám người bên ngoài ngồi thuyền nhỏ lượn lờ trên sông, vừa rải mồi vừa thổi lên bài ca kì dị kia. Cảnh sắc lúc này nhìn từ xa có vẻ như rất đẹp, nhưng ông cố tôi biết, đằng sau vẻ đẹp giả tạo kia là lòng tham và dục vọng.

   Nhưng còn làm gì được nữa, thứ lòng tham và dục vọng giết chóc này, ông cố không có cách nào ngăn cản được…

   Ông cố đang cảm thán thì nhìn thấy, trong lều lớn của đám người kia vẫn sáng đèn. Những người trong đó đang bận rộn không ngừng. Nghĩ đến con Cá Quỷ nhỏ kia, ông cố thắc mắc, nửa đêm nửa hôm, bọn họ còn bận gì thế? Nghĩ đến đây, ông liền âm thầm đi về phía đó.

   Còn chưa đi đến chỗ bọn họ dựng lều, ông cố tôi đã nhìn thấy bọn họ bày giữa lều một cái bàn. Nằm trên bàn chính là con Cá Quỷ nhỏ kia. Bên cạnh cái bàn có một người đàn ông đang cầm một con dao sáng quắc chuẩn bị xẻ thịt con Cá Quỷ.

   Ông cố tôi vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, lòng thầm nghĩ: Lẽ nào bọn họ muốn ăn thịt nó? Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải, bọn họ có lẽ không phải ăn thịt, bọn họ muốn kiểm tra kết cấu cơ thể của Cá Quỷ. Ông cố đã hiểu, đám người này có lẽ là bác sĩ. Mà cũng không không phải. Nhưng không phải bác sĩ thì là gì nhỉ?

   Chính vào lúc ông cố tôi đang hoài nghi thì người phụ nữ hôm trước đang kiểm tra thân thể đã bị xẻ ra của Cá Quỷ, im lặng một hồi nói: “Nó có kết cấu như thế này có lẽ là nó vẫn chưa trưởng thành. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm.”

   Tiếp tục tìm gì nhỉ? À đương nhiên là Cá Quỷ rồi.

   Nhưng từ đêm hôm đó, bên bờ Nghi Hà thường xuyên vọng lại tiếng khóc. Đương nhiên, tiếng khóc bắt đầu lúc nửa đêm, theo tiếng sáo của những người bắt cá kia, tiếng khóc đó cũng ngày càng rõ rệt hơn.

   Tiếng khóc đó nghe như tiếng kêu gào lộn xộn, nhưng nghe kỹ có thể cảm nhận chân thực được, người khóc đang vô cùng bi thương.

   Lão Hạ đến tìm ông tôi, hỏi có khi nào người đàn bà áo đen phát hiện ra rồi quay lại tìm con trai bà ta không.

   Ông cố lắc đầu nói không phải, có lẽ là thứ khác đang tìm con trai.

   Trong lều lớn, những người mới đến nghe thấy tiếng khóc vọng tới thì vô cùng vui mừng. Bọn họ biết, những ngày lao động chăm chỉ cuối cùng cũng sắp nhìn thấy kết quả rồi. Thực ra lúc đầu khi bọn họ bắt được con Cá Quỷ nhỏ cũng rất vui mừng, đáng tiếc lúc bắt ra không ngờ lỡ tay mới làm nó chết mất.

   Đương nhiên, người lỡ tay đâm chết Cá Quỷ con cũng đã nhận lấy trừng phạt mà hắn đáng phải nhận. Nhưng cho dù có thế nào, gạo cũng đã nấu thành cơm, sao có thể sửa được sai lầm đó nữa.

   Quan trọng hơn bọn họ lo lắng rằng cái chết của Cá Quỷ con sẽ đánh rắn động cỏ, sợ rằng sau này sẽ không bắt được Cá Quỷ nữa.

   Nhưng việc khiến người ta không ngờ tới là, Cá Quỷ nhỏ tuy chết rồi nhưng vẫn còn tác dụng. Vì bọn họ không biết Cá Quỷ thuộc loài động vật có vú hay chủng loại khác. Thêm nữa, họ không biết chúng sống độc lập hay sống theo đàn, việc này không làm rõ được.

   Nhưng từ tình hình này có thể thấy, Cá Quỷ loài này là động vật có vú, hơn nữa có tính bầy đàn. Bởi vì chỉ có loài có vú mới trọng tình cảm, con chết mới khiến mẹ đau đớn bi thương đến thế này.

   Điều bây giờ bọn họ phải làm chính là lợi dụng thi thể của Cá Quỷ con để dụ con mẹ đang đau đớn phẫn nộ kia lộ diện.

   Ông cố tôi biết được những chuyện này là do thằng bé được ông lão nuôi ong kia cứu kể lại, thằng ôn con này không ngờ làm gián điệp hai mang. Nó nói với ông cố tôi, bọn họ xẻ thịt Cá Quỷ nhỏ ra, mục đích chủ yếu là để nghiên cứu.

   Ông cố tôi hỏi: “Vậy cậu có biết những người đó làm nghề gì không?”

   Thằng nhóc lắc đầu: “Bọn họ chưa bao giờ nhắc tới, hơn nữa bọn họ dường như còn cố gắng tránh nhắc tới thông tin gì liên quan đến bản thân.”

   Ông cố tôi cho thằng nhóc đó hai đồng, coi như tiền mua tin tức. Ngoài mấy điều đó, thằng nhóc còn nói với ông cố tôi, ngày bọn họ lấy Cá Quỷ con ra làm mồi nhử chính là tối hôm nay.

   Ông cố tôi nắm tay thằng nhóc thật chặt nói: “Cậu là đứa bé ngoan, là người biết sai biết sửa.”

   Thằng nhóc mang vẻ mặt xấu hổ xen lẫn tự hào đi về lán của bọn người từ nơi khác đến kia.

   Tối hôm đó trời có sương lớn. Màn sương này vô cùng kì lại. Đúng ra mà nói thì mùa thu thời tiết rất khô, thêm gió bắc thổi tới, cơ bản là không thể nào có sương được. Nhưng sự thật chính là tối hôm đó, sương mù mịt kéo về.

   Trong màn sương dày đặc, đám người kia kéo theo xác của Cá Quỷ con đến bên Nghi Hà. Bọn họ tối nay không rải mồi mà chỉ ngồi trên thuyền thổi lên bản nhạc buồn bã da diết. Theo tiếng sáo sầu muộn kia, đám người trên bờ do người phụ nữ kia cầm đầu, vừa nhảy múa vừa cởi quần áo. Ông cố tôi ngượng quá, nhìn không chớp mắt. (^^)

   Theo tốc độ cởi quần áo càng ngày càng nhiều của những người trên bờ, tiếng sáo càng ngày càng sắc nhọn, tiết tấu cũng càng ngày càng nhanh. Đương nhiên, điệu múa cũng càng ngày càng cuồng nhiệt.

   Hòa cùng nhịp điệu đó, màn sương trong đêm càng ngày càng dày đặc, ông cố tôi nấp ở chỗ cách bọn họ chỉ hai mươi mét mà chẳng bao lâu đã gần như không thấy bọn họ đâu nữa.

   Ông cố tôi chỉ có thể tiến về phía trước vài bước, chỉ vài bước mà ông cố tôi đến bên mép sông Nghi Hà. Ông cố đột nhiên phát hiện, dưới nước nổi lên vô số những bong bóng nước. Những bong bóng nước đó dường như cuốn theo có những làn sương mù. Hóa ra sương mù đến từ những bong bóng này.

   Những bong bóng nước này đến từ đâu? Khi ông cố tôi đang vặn óc nghĩ ngợi thì tiếng khóc rầu rĩ bi thương kia lại cất lên, chỉ có điều tiếng khóc lần này nghe rất gần, chính là ở ngay giữa dòng nước.

   Ông cố biết, tối nay đám người kia có lẽ đã thành công dụ được Cá Quỷ ra rồi. Bước tiếp theo không biết bọn họ dùng cách gì để dụ Cá Quỷ lại gần bờ.

   Điều khiến ông cố tôi không ngờ tới đó là, cách đám người này sử dụng vô cùng tàn nhẫn, không ngờ bọn họ để xác Cá Quỷ con trên bờ, bên dưới kê củi và đốt lửa. Tuy sương rất lớn nhưng lửa vẫn cháy vô cùng đượm.

   Lửa cháy chẳng bao lâu, đuôi con Cá Quỷ con đã bị đốt đến chín cả thịt. Cái đuôi dần dần cháy vàng, một thứ mùi kì lạ bốc lên trong màn đêm, thứ mùi đó thơm thật, làm ông cố tôi nghĩ đến hai xị rượu đế.

   Khi mùi hương đó bay đến bên bờ Nghi Hà, tiếng khóc kia đột ngột cao vút lên, cảm giác như đã phế tâm liệt phổi. Hơn nữa tiếng khóc thảm vô cùng, ông cố nghe mà cảm thấy lòng buồn vô hạn.

   Chính trong lúc này, người phụ nữ cầm đầu kia ra hiệu một cái, cả người thổi sáo và người đang nhảy múa đều nhất loạt dừng lại. Cả mấy người bên đống lửa cũng nhấc thùng nước dập lửa. Sau đó bà ta lại phất tay một cái, tất cả mọi người dưới nước rút lên bờ.

   Nhìn thấy tình hình này, ông cố tôi không thể không kính phục bọn người này, huấn luyện bài bản, phối hợp ăn ý.

   Khi đám người này rút lui, ông cố tôi liền nghe tiếng bì bõm, chẳng mấy chốc, một người hình dạng quỷ quái từ dưới nước lộ diện.

   Ông cố tôi cách người này có hơi xa, không nhìn rõ lắm, nhưng ông nhìn rõ, người này và con Cá Quỷ nhỏ kia có vài phần tương tự. Chỉ có điều cái đầu của người này, à con Cá Quỷ này đã nhỏ hơn nhiều, vai cũng gầy hơn. Mắt của nó rất tròn, đôi mắt này khiến ông cố tôi liên tưởng đến mắt rắn.

   Cá Quỷ ló ra khỏi nước, trên miệng vẫn đang rên rỉ khóc. Theo tiếng khóc của nó, từ trong mắt không ngừng chảy ra những giọt nước mắt. Nước mắt rơi xuống nước đông lại thành từng hạt từng hạt châu sáng long lanh, vô cùng thần kì.

   Cá Quỷ ngó lên bờ bờ, liếc mắt đã thấy thân thể bị đốt cháy nham nhở của Cá Quỷ con, lập tức kêu lên thất thanh bổ nhào đến. Lần nhào đến này thì nó đã hoàn toàn lộ ra khỏi mặt nước. Ông cố tôi giờ mới nhìn rõ, nó cũng không có chân mà có một cái đuôi cá. Có điều cái đuôi cá này vô cùng lớn, dài hơn cả chân người bình thường.

   Cá Quỷ ngật ngà ngật ngưỡng lên bờ, vừa lên bãi cát đã đổ nhào xuống đất. Dù gì cũng không có chân, trên cát không cách nào đứng được, nó dựa vào đôi tay, dùng sức lết trên cát, lê thân người từng bước đến gần con Cá Quỷ con.

   Nhưng chưa bò được mấy bước, dưới bãi cát đột nhiên vùng lên một tấm lưới lớn, quấn chặt nó vào trong.

   Cá Quỷ bị lưới quấn chặt, miệng không ngừng kêu lên những tiếng thảm thiết, dùng sức vùng thoát thân. Nhưng tấm lưới rất kiên cố, nào có dễ thoát ra như thế. Nó xé không đứt liền há miệng dùng răng cắn, nhưng cho dù răng có sắc nhọn đến đâu thì cũng cũng không thể cắn đứt được tấm lưới dày đó được.

   Lúc này, đám người kia từ trong sương mù chạy ra, vây quanh Cá Quỷ. Sau khi xem xét một lượt, người phụ nữ kia ra hiệu, một người lấy khúc cây xỏ qua Cá Quỷ nhỏ vứt lại chỗ Cá Quỷ lớn. Cá Quỷ lớn nhìn thấy Cá Quỷ nhỏ lập tức gào lên thảm thiết. Theo tiếng khóc của nó, nước mắt chảy ra từng hạt lớn, ngưng đọng thành từng hạt dạ minh châu sáng lấp lánh.

   Người phụ nữ nọ thấy kết quả này thì vô cùng hài lòng, hô lên một tiếng, đám thuộc hạ của bà ta bê Cá Quỷ lớn lên. Nhưng Cá Quỷ lớn nằm trong lưới vùng vẫy dữ dội, nó rất khỏe, đám người nọ hết người này đến người khác bị nó đạp cho ngã lăn ngã lộn,

  Người phụ nữ nọ mắng chửi đám thuộc hạ ngu ngốc, lại điều thêm mấy người đến phối hợp kéo về.

   Bà ta vừa chửi xong, lập tức có hai tên nữa lại gần, ấn mạnh Cá Quỷ xuống. Cá Quỷ lớn vùng vẫy một hồi, một tên to con lại gần cầm một cây kim tiêm vừa to vừa thô, đâm mạnh vào mông Cá Quỷ. Cá Quỷ hét lên một tiếng, theo thời gian thứ thuốc kia ngấm vào cơ thể, nó đã từ từ ngừng vùng vẫy.

   Ông cố tôi che miệng, xem ra thứ thuốc kia liều lượng rất mạnh.

   Khi đám người kia kiệu Cá Quỷ lên, trong sương đột nhiên xuất hiện rất nhiều người. Đám người này không ngờ là dân trong thôn, họ vây quanh đám người kia lại, nhất nhất bắt họ giao Cá Quỷ ra.

   Người phụ nữ cầm đầu nọ cười lạnh, nói với thôn dân: “Các người biết chúng tôi làm gì không? Khuyên các người đừng có lo chuyện bao đồng. Mấy thứ này các người quản không nổi đâu.”

   Cha tôi hồi đó “bê non không biết sợ hổ”, lớn giọng quát: “Tôi không cần biết các người là cái quái gì, dù sao đồ của thôn chúng tôi cũng không để cho các người lấy đi được.”

   Dân trong thôn hùa theo cha tôi: “Đúng vậy, đồ của thôn chúng tôi không cho các người tùy tiện lấy đi được.”

   Một người trẻ tuổi trong đám người đó lên tiếng: “Đừng lôi thôi nữa, chúng tôi từ trên đó xuống.”

   Người dân trong thôn có một người hỏi: “Cái gì bên trên bên dưới, để đồ lại cho chúng tôi, các người muốn lên đâu thì lên.”

   Những người trong đám người kia nghe câu này, lật tay một cái, không ngờ có người tay đã cầm dao găm, có người tay cầm gậy.

   Cha tôi thấy thế hét lên: “Con mẹ nó, còn dám dùng vũ khí à, đánh cho tôi.”

   Lập tức khung cảnh trở lên lộn xộn.

   Trận hỗn chiến này kéo dài mười mấy phút, không ngờ mấy chục thanh niên trai tráng trong thôn đánh không lại mười mấy người từ nơi khác tới kai. Hơn nữa còn có vài người bị đánh khá nặng, có người bị chém, có người bị đánh bằng gậy, có người trên đầu còn rách cả da, máu chảy ròng ròng. Tình cảnh đúng là vô cùng thê thảm.

   Những người thanh niên khỏe mạnh trong thôn kia trong thôn chúng tôi đều bị đám người kia đánh cho như chó, vội vàng lẩn đi mất.

   Chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, từ già đến trẻ trong thôn ai nấy đều im thin thít, chuyện này trong thôn sau đó không bao giờ nghe nhắc tới.

   Sau khi cuộc lộn xộn lắng xuống, đám người kia đang tính quay lại với con Cá Quỷ, nhưng bỗng nhận ra rằng nó đã biến mất từ bao giờ. Người phụ nữ cầm đầu kia nghiến răng ken két, trong lúc lộn xộn đó, là kẻ nào vô liêm sỉ không sợ nguy hiểm dám cuỗm mất bao công sức của bọn họ.

   Cái kẻ vô liêm sỉ kia chính là ông cố và cha tôi. Hai người họ bê Cá Quỷ cả cả nhỏ về nhà mình giấu đi, giấu cả hơn nửa tháng trời.

   Khoảng thời gian này cha tôi và bà nội Mã Tư Kì, mẹ của ổng là vui hơn ai hết. Bọn họ thu nhặt được cả một giỏ minh châu phát sáng trong đêm.

   Tất nhiên, sau lần này, đám người kia không bỏ cuộc. Thay vào đó, họ tiếp tục tìm kiếm Cá Quỷ nhưng cái giá mà họ phải trả cho lần thứ ba tìm kiếm Cá Quỷ là quá lớn. Gần như bị xóa sổ toàn bộ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *