Vào kỳ nghỉ hay lúc rảnh rỗi, chắc chắn sẽ nằm trên giường cả ngày, lướt Insta/facebook….. các trang giải trí ảo, từ sáng khi thức dậy lướt mãi cho đến tối, cả ngày chỉ ăn một bữa. Cứ để thời gian trôi qua, trôi qua, trôi qua như thế.
Từ tận đáy lòng bài xích việc vận động/chơi game/viết bài……bất cứ hoạt động cường độ cao nào cần dùng đến thể lực hay khối óc.
Không muốn xã giao, không muốn nói chuyện với ai cả.
Vừa lướt các trang giải trí ảo, vừa nhớ lại bản thân từ lúc sinh ra cho đến đủ thứ chuyện về cuộc sống của ngày hôm qua, trong đó đa số là ai đã từng làm tổn thương mình, ai không đối xử với mình như con người, và còn bản thân chưa kịp/không có khả năng trả thù. Còn một số khác thì hối hận vì bản thân đã làm sai chuyện gì đó. Còn có một số chuyện vô cùng xấu hổ, sau đó liền đấm vào ngực mình.
Tôi vẫn luôn cảm thấy khi tôi đang sống chính là đang tiêu hao thứ gọi là “kiên nhẫn”. Mỗi lần tôi viết một bài văn, nói với mọi người một câu, làm một số việc thường ngày, nỗ lực vì cái gì đó. Thì cần tiêu hao thứ gọi là “kiên nhẫn” này.
Nhưng chỉ có lúc tôi nằm yên không động đậy, chẳng làm gì cả, thứ “kiên nhẫn” này mới dần khôi phục lại. Giống như một dòng máu vậy, dần dần được hồi phục trở lại.
Nằm đã rồi, nghỉ ngơi đủ rồi. Thì bỗng hít một hơi, vực người từ trên giường dậy. Tiếp tục tiêu hao từng luồng từng luồng “kiên nhẫn” vào trong cuộc sống/học tập/công việc, sau đó dần dần con người lại từ từ khô héo đi.
Đến khi trải qua một khoảng thời gian, “kiên nhẫn” sắp khô cạn rồi, bản thân lại có bao nhiêu một ngày như thế. Có thể nằm trên giường, không làm gì cả, cái gì cũng lười làm, vừa rung đùi, vừa lướt đủ thứ tin tức nhảm nhí, vừa bổ sung thứ không thể nói rõ ra kia.
Cuộc đời dạo chơi hơn hai mươi năm, dựa theo các loại tiêu chuẩn thế tục (ngoại hình, của cải, IQ), thật không biết bản thân đang sống vì điều gì. Nhưng bản thân vẫn cứ là một kẻ theo thuyết vô thần, không tin có thế giới bên kia đang chờ đợi mình, cũng không tin có thứ cách biệt đang đợi mình đi thực hiện.
Chỉ có những thứ vẫn chưa thực hiện, hơn nữa là rất khó thực hiện, nhưng lại có dục vọng có thể thực hiện được, chúng đang trói buộc bản thân mình. Ngộ nhỡ sau khi tôi cố gắng có khả năng XX rồi thì sao? Lỡ mà tôi XX lần này lại làm sao đây? Nếu có một ngày cô ấy bằng lòng XX thì sao? Trên thực tế vẫn không có gì thay đổi cả.
Nhưng bản thân chính là đang bị trói buộc.
Từ bao giờ tôi ý thức được rằng tuổi của mình đã không còn trẻ nữa thế?
Có lẽ là thứ “kiên nhẫn” này, nó khôi phục lại càng ngày càng chậm rồi đấy.