Thời đại học, anh bạn kế phòng kí túc xá của tôi là vậy đấy!
Cậu ấy và tôi học chung lớp, ở sát bên cạnh kí túc xá của tôi, thời điểm ấy cậu ta đang theo đuổi một bạn nữ người Sơn Đông chung lớp.
Bạn nữ ấy cũng không phải là dạng mạnh mẽ thô kệch gì, nhưng thuộc mẫu con gái hướng ngoại, thích cười, không hề đánh giá bề ngoài khi giao tiếp với người khác, là “huynh đệ” tốt với tôi đấy. Nhưng cậu bạn tôi lại khác, rất hay xấu hổ, không thích thể hiện bản thân, nên chẳng thể theo đuổi được cô bạn.
Thực ra thì cậu bạn tôi rất đẹp trai (gương mặt rất giống với Nguyễn Kinh Thiên), còn có chút gì đó buồn buồn, sầu muộn nữa. Lúc đại học năm 2, có một bạn gái bên trường khác thích cậu, thế là ngày ngày đều mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt đợi cậu ấy trước cửa kí túc xá. Hahaa, lúc đấy chúng tôi tranh thủ ăn giúp chút đồ ăn của cậu ấy đó mà. Nhưng, cậu chỉ thích bạn nữ Sơn Đông thôi, không hề thích bạn kia, thế là làm cho bạn nữ đó bị tổn thương.
Lên năm 3, lớp chúng tôi đi Vườn quốc gia Dã Tam Pha du lịch. Tối đến, mọi người đều uống chút rượu, cậu bạn tôi mượn men rượu tỏ tình với bạn nữ Sơn Đông. Thực ra thì cô ấy cũng cảm nhận được cậu bạn có ý thích mình từ lâu rồi, trong lòng cũng có chút hảo cảm, thế là sau chuyến đi trở về, hai đứa cũng đến với nhau.
Thời gian đó, hai đứa như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, âu âu yếm yếm, đủ các thể lại cẩu lương, thế mà cũng lên được năm 4.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không có học nghiên cứu sinh, tôi đi làm. Cậu bạn thi lên nghiên cứu sinh ngành nghệ thuật, cô bạn Sơn Đông thì học văn bằng hai, tức là hai đứa vẫn ở lại trường cũ đấy.
Có một buổi cuối tuần, tôi và đám bạn đại học đi nhậu, rồi đến quán Karaoke gần trường. Hát được một lúc thì cậu bạn có cuộc điện thoại đến, nói là đi đón bạn gái.
Tôi ban đầu cứ tưởng là nhỏ bạn Sơn Đông cũng đến hát, đợi đến lúc mở cửa bước vào, thì lại là một cô gái dáng cao cao gầy gầy, không phải nhỏ Sơn Đông.
Tự nhiên tim tôi đánh lên cái bộp, lòng nghĩ không lẽ nó với nhỏ Sơn Đông chia tay rồi? Lúc đầu theo đuổi lâu như vậy, không lẽ lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Hát xong, chúng tôi đi ăn xiên nướng, nghe cậu ta giới thiệu thì mới biết cô gái cao gầy ấy là bạn học nghiên cứu sinh.
Ngày hôm sau, tôi và lớp trưởng (tôi và nó cùng thuê phòng ở chung, nó và nhỏ Sơn Đông là bạn thân) mời nhỏ Sơn Đông đi ăn cơm, một là muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì, hai là an ủi nhỏ bạn.
Lúc ăn cơm, cô bạn dường như rất thoải mái, sau thì kể lại mọi chuyện thế này:
Vốn là cậu bạn ấy có ước mơ thành đạo diễn, cứ nghĩ là tốt nghiệp nghiên cứu sinh là có thể thực hiện được ước mơ, tự mình đạo diễn một bộ phim, kịch bản cũng viết xong luôn rồi.
Điều kiện gia đình của nhỏ Sơn Đông vô cùng tốt, khuyên bảo và còn ủng hộ cho giấc mơ của cậu bạn nữa cơ, còn nói cũng không cần cậu ta nuôi luôn, nhưng chỉ hy vọng rằng cậu hãy thực tế một chút, đầu tiên thì hãy tìm một công việc gì đó liên quan đến điện ảnh đã, từ từ tích lũy kinh nghiệm, sau đó thì hãy bàn đến việc làm đạo diễn.
Bản thân cô ấy là khuyên bảo thật lòng, thế mà cậu ta lại nghĩ cô ấy xem thường cậu, cho rằng cậu không thể làm đạo diễn, nên hai người đã xảy ra mâu thuẫn cãi nhau.
Vừa đúng lúc, trong lớp nghiên cứu sinh có một cô gái đang theo đuổi cậu, ngày nào cũng cùng cậu nói mấy chuyện nghệ thuật, điện ảnh. Cậu bạn cho rằng cô gái này mới là người cùng chung giấc mơ nghệ thuật, có tiếng nói chung, mà lại nghĩ rằng cô bạn gái Sơn Đông của mình suốt ngày chỉ bắt cậu ấy đi làm kiếm tiền, không có chút gì gọi là thưởng thức nghệ thuật. Thế rồi cũng đá nhỏ Sơn Đông, đến với cô gái cùng lớp nghiên cứu sinh kia.
Nhỏ Sơn Đông cũng không vừa, đời nào để mình bị chịu thiệt, thế là quyết định đi gặp mặt nói chuyện với đứa con gái kia.
Kết quả, bạn gái hiện tại của cậu kia lại còn cao ngạo oai hùm mở miệng: “Ủa, cô có gì mà hơn tôi? Khuyên cô hãy từ bỏ, chết tâm đi! Tôi chỉ là thiếu một người đàn ông như anh ở bên cạnh thôi, anh ta hiện tại đã là của tôi, tương lai có còn là bạn trai tôi không thì còn phải coi tâm trạng tôi có vui hay không đã nhé!”
Nghe nhỏ Sơn Đông kể lại, tôi và lớp trưởng chỉ biết an ủi nhỏ mà thôi, mà không ngờ nhỏ này cũng khá kiên cường, cứ nói là: “Không cần an ủi tôi, anh ta sớm muộn gì cũng hối hận! Con nhỏ kia không có ngu một chút nào đâu, nó biết nó cần gì mà.”
Quả nhiên, tốt nghiệp nghiên cứu sinh một năm, cậu bạn bị nhỏ kia đá bay, cô ta lại yêu đương nhăng nhít với giáo viên người Đức hồi đại học của chúng tôi…
Sau đó, có lần, cậu ta cùng đi ăn với đám bạn nghiên cứu sinh, vừa đúng lúc gặp phải cô bạn kia cùng thầy người Đức cùng ở trong tiệm ăn, thế lại cậu ta kích động chạy đến cãi nhau với nhỏ kia, thế là nó nói rằng: “Giờ này mà anh còn mơ làm đạo diễn? Ai cho tiền anh quay phim? Thật sự nghĩ mình là nghệ sĩ sao? Nói cho anh biết, anh chẳng là cái đếch gì cả, không đói chết là may rồi đấy!”
Câu nói này đâm xuyên vào tim cậu bạn, nghĩ lại cô bạn gái Sơn Đông tốt với mình đến thế, nên mặt dày tìm đến nhỏ Sơn Đông đòi quay lại như xưa.
Tất nhiên là nhỏ không đồng ý rồi, nhỏ nói rằng: “Thực ra thì lúc đó tôi có đến gặp cô ta, tôi biết được là cô ta chỉ muốn chứng mình rằng cô ta có sức hấp dẫn thế nào thôi, anh chỉ là một món đồ chơi, tôi biết thế nào hai người cũng tan tành! Quả nhiên, bây giờ anh tìm tôi không có ích gì đâu, quá khứ rồi, tôi không thèm những thứ mà cô ta đã động vào!”
Cậu bạn hối hận đến cùng cực, không còn cách nào khác, thế là bảo mẹ cậu ta gọi điện cho Sơn Đông, hy vọng có thể níu kéo được (Hai người trước đó đã ra mắt cha mẹ nhau rồi, thực tình thì ba của nhỏ Sơn Đông không có vừa mắt cậu ta, nhưng con mình yêu nhau như vậy nên cũng đành chấp nhận.)
Mẹ cậu bạn gọi điện thoại, lời cũng đã nói hết, đại loại là con trai bà xin lỗi Sơn Đông, mong nhỏ cho con trai bà một cơ hồi. Nhỏ trả lời: “Dì à, chỉ là quá khứ rồi, mong dì đừng làm phiền đến cuộc sống của con nữa! Ban đầu anh ấy không có một đồng nào, con chẳng bao giờ chán chê, còn giúp đỡ anh, con chẳng có gì để phải xin lỗi cả!”
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cậu ta vật lộn ở chốn thành phố Bắc Kinh được 2-3 năm, chỉ quay được đoạn phim dài 20 phút gì đấy cũng đi làm này nọ kiếm chút tiền thôi.
Có lần, tôi gọi điện mời cậu ra ăn cơm, phát hiện điện thoại cậu thuê bao, tôi phải nạp 50 tệ tiền điện thoại cho cậu ấy thì mới liên hệ được, đang ở trong phòng cả ngày, chưa có ăn uống gì cả, đóng 1 tháng tiền nhà, trên người chả còn một xu dính túi.
Tối đó, tôi mời nó đi ăn thịt dê nướng, uống rượu. Cậu ta vẫn chưa bỏ mộng làm đạo diễn, nói tôi làm luật sự, quen biết nhiều công ty, hỏi tôi có thể tìm giúp nhà đầu tư nào không, tôi nói tôi mới vào nghề chỉ là một luật sư quèn, làm gì có chỗ nào tin tưởng tôi như vậy!
Tôi khuyên cậu nên tìm một công việc kiếm đồng lương đã. Cậu nói đi làm thì sẽ ảnh hưởng đến việc tư do sáng tác của cậu… tôi chẳng còn gì để nói.
Cuộc sống rất hiện thực, cậu ta không thể sống ở Bắc Kinh được nữa, vừa đúng có trường đại học thiếu giáo viên ở khoa điện ảnh, cậu đi ứng tuyển, và được nhận, thế là cứ làm giáo viên đại học thôi.
Cô nàng Sơn Đông đã tìm được bạn trai, nhỏ hơn cô 2 tuổi nhưng rất thương cô ấy, cậu ta làm thiết kế. Sau thì hai người cũng kết hôn rồi. Chồng mở một tiệm thiết kế riêng, cô ấy thì làm mẹ, hai người có 1 đứa con kháu khỉnh.
