Trải nghiệm khi làm mẹ đơn thân là như thế nào?

Đã từng cãi nhau với chồng, từng nghĩ đến chuyện ly hôn, cảm thấy có gì phải ghê gớm, ly hôn rồi cũng vẫn sống được. Lấy nhau 8 năm, hơn cả cái gọi là “Thất niên chi dương”, tình cảm vợ chồng ngày càng thắm thiết. Ấy vậy mà, chưa kịp gì, anh đã từ bỏ gia đình sau một buổi vận động thể thao, không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi cũng trở thành một người mẹ đơn thân.

Thực sự thì bản thân tôi cũng không quá để ý đến vấn đề này, tôi chỉ cảm thấy anh như đang đi một chuyến công tác dài hạn, và cho dù tôi có nhớ anh đến mấy thì anh cũng không thể trở về. mà thôi Nhưng khi người khác nói đến chuyện làm mẹ đơn thân, tôi mới ý thức được, “Ừ, mình cũng là mẹ đơn thân mà”. Trải nghiệm chính là chia ly thì ai cũng sống được, nhưng càng sâu sắc hơn phải là hạnh phúc rời đi quá xa.

Cuộc sống hiện tại cũng không có gì thay đổi, vẫn đi làm, về nhà, chăm con, đi hẹn cùng bạn bè, có nhà trong thành phố, không có áp lực kinh tế. Có nhà, còn to nữa cơ, thời gian đầu còn đứng khóc trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, cảm thấy bản thân không cần thiết phải có căn nhà to như vậy. Có công việc thu nhập ổn định.

Đứa nhỏ của chúng tôi đã được 7 tuổi, nhưng nó còn có những biểu hiện trầm cảm nhiều hơn cả tôi. Sau khi ba mất đi, nó ấy mà biết lo lắng cho tình hình kinh tế trong nhà, hỏi tôi mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền (không hiểu tại sao bé con lại tính bằng ngày), nói với tôi là đồ chơi đắt quá thì không cần phải mua cho nó. Tôi ân cần khẳng định với con rằng mẹ có thể nuôi con, vả lại còn có thể rất đủ đầy nữa cơ, mấy yêu cầu hợp lí cũng có thể đáp ứng với con được. Tôi nghĩ, thời điểm đó không thể khóc thương trước mặt con, càng phải cho nó nhiều hơn cảm giác an toàn. Anh ra đi khiến tôi nhận ra “thế sự vô thường”, cảm giác đời người quá mong manh.

Ba mẹ chồng thường giúp tôi chăm nom con nhỏ. Tài sản của chồng sau khi mất đều cho tôi, nhưng ba mẹ chồng vẫn thường cho thêm, hỏi han tôi. Nhưng tôi chưa hề vòi tiền từ ba mẹ chồng bao giờ.

Bạn bè mỗi tuần cũng gặp nhau một lần, có lúc sau khi đưa con tới trường xong thì cũng cũng nhau ăn sáng, uống ly cà phê. Có chuyện gì cần sức lực (chuyển đồ đạc trong nhà,…) thì có đồng nghiệp nam hoặc chồng của mấy cô bạn tới giúp. Hơn nữa, con nhỏ ở nhà cũng rất độc lập, có thể qua ở nhà bạn một hai đêm, có thể cùng đi leo núi chèo thuyền với mấy chú, cảm nhận một chút sự quan tâm của những người đáng tuổi cha mình. Tôi cũng chuẩn bị đăng kí cho con mấy lớp quần vợt, cầu lông chẳng hạn, để thầy giáo cùng con tập luyện, bù đắp cho những thiếu thốn khi không có ba kề bên. Vì vốn trước đó, ba đều dẫn con đi chơi bóng rổ cầu lông, bây giờ thiếu đi thì chắc hẳn sẽ có sự mất mát và thay đổi trong nội tâm. Hy vọng con có thể tìm về được sự vui vẻ hoạt bát như trước đây.

Anh ra đi cũng gần 1 năm rồi. Cuộc sống căn bản cũng quay trở về quỹ đạo thường ngày. Mọi người đều cảm thấy tôi hồi phục tâm trạng rất nhanh, nhưng chỉ có tôi mới biết được, người thương yêu chiều chuộng tôi nhất đã không còn, tôi có thể sẽ không bao giờ có được niềm hạnh phúc như thế nữa. Nếu trước đó không có sự hạnh phúc như vậy thì giờ có độc thân cũng coi như là sự giải thoát. Nhưng tôi lại từng sở hữu tình yêu tốt đẹp đến thế cơ, giờ mất đi, ít nhiều cũng là sự đau đáu thống khổ vô bờ.

Mấy ngày nay con và tôi có xem phim Soul (Cuộc sống nhiệm màu). Tôi nói với con, “Ba con đã đi đến thế giới bên kia rồi, sau này sẽ trở về với con”.

Con liền nói với tôi, “Phim là giả thôi ạ, đi thì cũng đi rồi, cũng là việc ngoài ý muốn, chúng ta vẫn luôn yêu ba và nhớ đến ba.” Nghe được câu đó, tôi chợt sững người, cũng có chút an ủi từ tâm hồn bé nhỏ của con thơ.

Thôi thì trân trọng những người bên cạnh chúng ta, không cần suy nghĩ quá nhiều, sống tốt được lúc nào thì hay lúc đó. Bất kể cuộc đời có ra sao thì chúng ta phải chấp nhận và từ từ sống tốt dần với điều đó.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *