Y Bác Sĩ khi đối mặt với bệnh nhân khoả thân, tâm lý không chút xao động nào sao?

Tuyệt đối không có chút lấn cấn nào

 Tôi là một bác sĩ nam của khoa gây mê.

 Gây mê toàn thân thông thường sẽ phải dán miếng dán điện cực vào trước ngực bệnh nhân bất luận là nam hay nữ. Việc nhìn thấy nhũ hoa của cả nam và nữ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tất cả nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật, tâm lý họ hoàn toàn không có bất kỳ xao động gì.

 Nói như này cho vuông, một khi đã bước vào công việc, trong đầu sẽ không còn bất cứ khái niệm giới tính nam nữ gì cả, trước mắt là một người già tóc bạc trắng hay một người trung niên người thì béo hông thì to da dẻ chảy xệ hoặc một người trẻ đúng thời kỳ thanh xuân mơn mởn, đặc biệt vào những lúc bận rộn đầu óc căng thẳng thì bọn họ hoàn toàn chẳng có khác biệt gì hết. Cá nhân tôi cho rằng, đây là trạng thái tâm lý tập trung cao độ, cũng là một loại “màn chắn tâm lý” do ý thức dựng nên trước khi đối mặt với một tình huống nguy cấp (gọi cách khác là phòng ngự ý thức giới tính) 

 Là một bác sĩ nhìn thấu những “tấn trò đời”, trải qua nhiều chuyện bi hài của nhân tính trong phòng phẫu thuật, những suy nghĩ sai lệch rất nguy hiểm, đầu tiên sẽ khiến người bác sĩ phân tâm, dẫn đến việc phát sinh những mối quan hệ vượt quá quan hệ thầy thuốc bệnh nhân thông thường; mà một khi bạn đã không kiên định vượt quá giới hạn lý tính và cảm tính thì sẽ ảnh hưởng đến những phán đoán chuyên môn. 

 Một khi chuyên môn phát sinh vấn đề là bạn sắp toang rồi đấy. Những tâm tư, suy nghĩ đen tối, sai lệch, không đứng đắn sẽ là từng chiếc ốc vít nhỏ cấu thành nên một sai lầm lớn. 

 Điều cơ bản trong quan hệ bác sĩ bệnh nhân là tin tưởng và phó thác, còn tiền đề cho tất cả quyền hạn hành nghề của bác sĩ là y đức và thái độ chuyên nghiệp. 

 Mở rộng ra hơn, cách biểu đạt chính xác trạng thái trước khi vào phòng phẫu thuật là depersonalization nghĩa đại khái là loại bỏ nhân tính. Khi tiến hành phán đoán chuyên môn người bác sĩ phải gác lại tất cả yếu tố cảm tính, điều này dĩ nhiên rất có ích cho việc đưa ra phán đoán —— trong lòng không có những suy nghĩ linh tinh thì bác sĩ có thể chuẩn xác phân tích tình hình bệnh nhân và đưa ra phán đoán khách quan nhất, những yếu tố này rất quan trọng trong sự nghiệp của người bác sĩ. 

 Nhưng mà trong thời gian dài phải gạt đi những yếu tố nhân tính lâu ngày dài tháng sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề, ví dụ như Occupational Burnout đại khái là trạng thái kiệt quệ trong công việc —- Làm việc khoảng thời gian dài khiến tinh thần mệt mỏi. Loại kiệt quệ này dễ dẫn đến chứng “u uất” lâm sàng; bệnh này dẫn đến tình trạng hiện nay có rất nhiều bác sĩ chẩn đoán tự tử. Vấn đề nghiêm trọng hơn đến từ: sự phá huỷ trong tâm lý. 

 Theo thường thức, cơ thể của con người là sản phẩm tuyệt đẹp của tạo hoá. 

 Nhưng trong mắt y bác sĩ như tôi, thì đều là khối thịt như nhau, bạn sẽ cảm thấy một khối thịt heo đẹp sao? Nghĩ như vậy không thấy rùng mình sao? 

 Thực tế bác sĩ hay nói rằng “Khóc gì mà khóc, mới đau có chút mà đã khóc” “ Có gì đâu mà sợ, đừng làm chậm trễ công việc ảnh hưởng bệnh nhân khác” “Mổ khối u thôi mà, không cần sợ đến vậy đâu”. Tình huống như vậy trong giới gây mê biểu hiện hay gặp nhất là: Tôi không có nhẫn nại nghe người bệnh lảm nhảm, tôi không muốn hiểu suy nghĩ của người bệnh, tôi không quan tâm phẫu thuật phương pháp nào, đừng làm trễ giờ tan ca của tôi là được. Khi người bác sĩ đã làm việc quá lâu trái tim của họ trở nên quá cứng rắn, rất khó để họ đặt mình vào tình huống của người bệnh, đồng cảm với những lo âu, đau đớn, lo sợ của bệnh nhân.

 Hơn nữa dưới áp lực công việc quá lớn, đấu tranh từng giờ từng phút, đặc biệt là sự nghiêm khắc đối với y bác sĩ các khoa “lâm sàng” ở Trung Quốc nếu mỗi ngày đều phải đồng cảm với người bệnh thì bác sĩ thật không đủ sức kham nổi. Nếu trong lòng toàn những suy nghĩ tiêu cực thì đó chính là “liều thuốc độc” giết chết mỗi bác sĩ. Vì vậy, người làm Y không thể quá bi luỵ tin vào nước mắt bệnh nhân; những người bác sĩ quá đa sầu đa cảm sẽ bị loại bỏ bởi sự khắc nghiệt của nghề.

 Làm thế nào để cân bằng lý trí và cảm tính, khi làm việc giữ vững lý trí đồng thời cũng không quên sự quan tâm giữa người với người. Đây là đề thi mà cả đời người bác sĩ luôn phải giải được.

 Là một bác sĩ tuyến đầu chống dịch ở Vũ Hán, cũng là thành viên cũng đội thông ống thở nguy cấp, tôi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của dịch bệnh và tang thương của thành phố này. Sau cơn mưa trời lại sáng, Vũ Hán sẽ khôi phục. Xin hãy mang câu chuyện của tôi viết lại để mọi người sẽ không bao giờ quên những con người đã hy sinh thầm lặng, những câu chuyện về lòng kiên trì bền bỉ trong khoảng thời gian khó khăn và hào quang của lòng người.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *