ĐÂU LÀ MỘT THỨ SIÊU NGẦU MÀ BẠN ĐÃ KHÁM PHÁ HOẶC PHÁT MINH RA KHI CÒN BÉ, RỒI SAU ĐÓ PHÁT HIỆN RA NÓ ĐÃ ĐƯỢC KHÁM PHÁ HOẶC PHÁT MINH RA RỒI?

Hồi tôi mới 7 tuổi, tôi từng có một phát minh vĩ đại đến mức tôi phải nói với sếp của bố rằng bố tôi chuẩn bị nghỉ việc để theo đuổi phát minh của tôi.

Bố làm trong một công ty sản xuất và bán tàu thuyền. Tôi khá chắc bố tôi làm sale cho công ty.

Một hôm, bố tôi đưa tôi đến cảng để chơi. Khi ông đang làm việc với mấy con tàu, tôi thấy có mấy chú cá xinh xinh đang bơi cạnh cảng. Khi chúng tôi về nhà và tôi đi ngủ, tôi bỗng có một phát kiến tuyệt cmn vời! Nó tuyệt vời đến mức tôi phải lò dò dậy để viết nó xuống.

Bạn sẵn sàng chưa?

TÀU CÓ ĐÁY LÀM BẰNG KÍNH!

Ngày hôm sau là một hôm thứ bảy, tôi dành cả ngày để vẽ ra đủ các thể loại bảng biểu, diagram, phác thảo, hình ảnh khác nhau. Vào hồi ấy, trong cái đầu bé nhỏ của tôi, đống tài liệu của tôi nhìn ngầu bá cháy như này. (Hình 1 đến 3).

Nhưng mà, tôi khalachackeo thực tế nó nhìn như này. (Hình 4)

(tôi vẽ đấy!)

Cuối chiều hôm đấy, nhà tôi đi đón bố. Khi bố mẹ đang bận nói chuyện, tôi đi thẳng vào văn phòng sếp của bố.

Cuộc nói chuyện bắt đầu như này:

Tôi: “Thưa bác Dean, cháu có thể nói chuyện với bác một chút không?”

Bác sếp: “Ồ, chào nhóc! Chuyện gì thế?”

Tôi: “Bỏ qua mấy thủ tục đi bác. Cháu muốn đi thẳng vào vấn đề: Cháu đã phát minh ra một cái tàu! Và thật sự mà nói, thì chả có cái tàu nào của bác hay hơn cái của cháu đâu! Cho nên ý, gia đình cháu và cháu sẽ thành triệu phú, và bố cháu sẽ phải nghỉ việc ở đây. Trụ cột gia đình giờ sẽ là cháu. Cháu rất tiếc khi phải thông báo tin này cho bác – chúc bác may mắn trong những công việc sau này!” (Hay BS gì đấy gần gần như thế).

Sau đó, tôi quay gót và bước ra ngoài, với một cái lồng ngực căng phồng và một cái mũi phổng siêu to.

Tối hôm ấy, tôi triệu tập một cuộc họp gia đình. Kể cả mấy con mòe cũng phải tham dự luôn!

Tôi điềm tĩnh đi ra bàn ăn, và đập cái ‘bản vẽ’ phát minh của tôi xuống, nghĩ rằng mẹ tôi sẽ bật khóc trong sự sung sướng. Chúng tôi phải bắt đầu làm luôn, tôi khá là chắc kèo!

Nhưng mà, thay vì thế, bố tôi hỏi: “Hay đấy! Gì thế con?”

Rồi tôi nói: “Đó, bố yêu à, là một cái tàu có đáy làm bằng kính. Con vừa phát minh tối qua, và đúng rồi, nhà ta sẽ thành triệu phú! Con sẽ cho mọi người một phút để hiểu được bản vẽ của con!”

Thật bất ngờ khi không có ai lăn đùng ra khóc hay ngất.

Thay vào đó, bố tôi bắt đầu nhếch mép cười, cố để không cười lớn, và nói: “Ồ, con yêu à, thật vui vì con đã nghĩ ra thứ này! Nhưng mà, người ta đã làm tàu có đáy toàn bộ hoặc một phần bằng kính rồi. Cho nên là, thật ra con không phải người phát minh ra nó đâu, và nhà ta chưa thành triệu phú đâu. Nhưng cứ tiếp tục nhé, nhóc! Biết đâu con sẽ làm được gì đó tuyệt vời!”

Tôi sốc vch!

Buồn vch!

Đau vch!

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, nghịch con mòe, ngước đôi mắt nhòe lệ lên tường, nhìn như một đứa nào đấy vừa được lôi ra khỏi thùng rác.

Sau đấy một tiếng hay thế nào đấy, tôi cũng quyết định: Má nó, còn lâu tôi mới dừng! Bố có nói, biết đâu tôi làm được gì đấy ngầu hơn thì sao!

Suốt cả một tuần sau, tôi nộp khoảng 30 bản phác thảo gì đấy cho bố.

Và tất cả, đương nhiên rồi, đều bị từ chối, và tôi bắt đầu nản.

Thật buồn, tôi chưa thể tìm được cái gì đấy ‘ngầu’ như bố tôi nói.

CHƯA TÌM ĐƯỢC!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *