**05**
Trong lúc chờ đợi qua Mĩ, Trần Hi dành hết thời gian đi làm thêm, mãi cho đến Giáng sinh đầu tiên, cuối cùng cô mới gom đủ tiền vé máy bay cùng phí nhà ở. Cô đến cửa hàng, muốn mua quà cho Thẩm Triêu Vân và Chu Lạc, dạo từ lúc bình minh đến khi mặt trời lặn, lại vẫn chưa tìm thấy được gì.
Nhìn trong tủ kính bày la liệt những món hàng sặc sỡ, nhưng trước giờ vốn không hề biết hắn cần gì, thích gì, nhưng bất luận có tặng gì đi nữa thì đối với hắn cũng đều không quan trọng.
Hắn là Thẩm Triêu Vân, hắn không thiếu thứ gì.
Vì thế cô cũng không phô trương làm gì, mang theo một bụng mong nhớ, một mình đi tìm hắn. Thế nhưng vào kỳ nghỉ đông năm ấy, cô không gặp được Thẩm Triêu Vân, cô đã ở gần trường đại học của hắn suốt một tuần, đi khắp các góc trường, nhưng đều không nhìn thấy hắn.
Lúc này cô mới nghĩ tới, hắn là một người ham chơi như vậy, bản thân muốn nghỉ, thì hắn cũng tự nhiên thuận theo, sớm đã không biết đi tới nơi nào rồi.
Trần Hi cười khổ, sau khi trở về lại tiếp tục đến trường, tiếp tục làm thêm, công việc sinh hoạt và học tập chỉ gói gọn trong ba nơi. Cô cầu xin người bạn đồng hương cùng bàn quay về trường trông bưu thiếp, chỉ là dường như đối phương biết cô đã tốt nghiệp rồi, cho nên không còn gửi bưu thiếp đến nữa.
Chưa từng nghĩ tới, trời cao biển rộng bao la như thế, lại mất đi một người dễ dàng đến như vậy.
Vào lúc này rõ ràng hẳn là nên thấy thất vọng, thế mà Trần Hi lại nhớ tới một chuyện không quan trọng khác. Lần đầu tiên cô gặp được Thẩm Triêu Vân, chẳng phải bởi vì cô là người đi kiểm tra vệ sinh. Mà đó là vào thời điểm vừa nhập học, vào cuộc thi đầu tiên, tên cô đứng nhất. Cô hết sức phấn khởi mà đi đến cửa lớp học, nhưng vẫn chưa kịp đẩy cửa, đã nghe được bên trong có người đang nói chuyện——
“Lớn lên xấu như vậy, nếu thành tích còn không tốt thì người ta sao có thể sống đây?”
“Vừa nhìn thôi đã biết ngay là mọt sách, loại nữ sinh như vậy thật sự sẽ có người thích nổi sao?”
Khi đó cô chỉ mới mười mấy tuổi, không hề biết được rằng con người lại có thể ác ý đến mức này.
Cô lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, sau đó xoay người, vô tri vô giác đi tới vườn hoa nhỏ sau dãy lầu học. Nhìn bốn bề vắng lặng, cô mới dám ngồi trên ghế nhỏ giọng khóc ra.
Nhưng vừa mới khóc được hai tiếng, thì ghế dài phía đối diện có một thiếu niên không biết đã nằm đó từ lúc nào, đột nhiên ngồi dậy. Hung dữ trừng cô: “Nhóc con! Khóc cái gì mà khóc!”
Trần Hi hoảng sợ, nhất thời quên cả khóc. Bốn mắt nhìn nhau, lướt mắt đến khuôn mặt xuất chúng kia, thì lại vội vàng dời tầm mắt, nam sinh ấy lại nở nụ cười.
Hắn nói: “Bạch Yến nở rồi.”
Trần Hi cúi đầu, lướt nhìn trong bụi cỏ xanh um tươi tốt, dày đặc những đóa hoa trắng nở ra một cách thầm lặng. Không đủ tươi, không đủ đẹp, nhưng nó không hề quản thế gian chỉ nở hoa cho riêng mình, khiến người khác cảm thấy hâm mộ.
Thì ra đây chính là hoa Bạch Yến.
Sau này cô đều luôn nhìn thấy hắn trong trường, một đứa con cưng của trời, hắn nói ra một lời trăm người đều hưởng ứng, nhưng mà, hắn đã sớm quên mất cô.
Không lâu sau, khi cô ôm sổ điểm, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt hắn, hắn lại hết sức vui vẻ mà cười, nói: “Thì ra đây mới gọi là ôm ấp yêu thương.”
Thật lâu thật lâu kể từ lúc ấy, cô liền nhớ kỹ hắn, nghĩ về hắn, mong ngóng hắn.
Thế nhưng hắn lại giống như một cơn gió, một cơn mưa, một đám mây, sớm tối đều chia ly từ biệt, ngắn ngủi dừng lại trong đời cô, rồi sau đó lại đi tới một nơi thật xa.
Mùa hè thứ hai, Trần Hi ở lại Summer school tại Mỹ, vào ngày cuối cùng của tuần cuối cô lại bay tới bờ biển phía Đông. Hắn vẫn chưa khai giảng, lại là công dã tràng.
Cứ như vậy, không đợi tới khi cô tìm thấy, hắn đã tốt nghiệp mất rồi.
Thế nên cô hoàn toàn mất tin tức về hắn.
Còn sau đó thì sao?
Cứ làm một cô gái ngoan ngoãn, đến hai năm sau, thì cũng tốt nghiệp. Cô vẫn muốn ở lại nơi đây, sau cùng xin làm nghiên cứu sinh, tiếp tục đi học. Cô nhớ tới chính mình trong lời cười nhạo của bạn học khi xưa, nói rằng bản thân cô thật thích hợp đọc sách cả đời.
Lại qua hai mùa hè, cô đi New York giao lưu hoạt động. Tại quảng trường thời đại người người tới lui, cô bất chợt nghe được một âm thanh quen thuộc. Mạnh mẽ quay đầu lại, là Chu Lạc, giờ đã cắt tóc ngắn.
Cô nhìn thật rõ ràng, nhìn sạch sành sanh, đã không còn là cô gái trước kia giơ nắm tay uy hiếp Thẩm Triêu Vân rằng “Cẩn thận bà đánh ngươi đấy” nữa. Trên ngón áp út của cô ấy đeo một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng. Trần Hi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thì không dám tiến lên gọi Chu Lạc.
Xa cách mấy năm không gặp, hắn đã như kim chỉ nam của người con gái ấy, dù Chu Lạc có đơn độc chạy trên biển cả mênh mông đi nữa, thì vẫn sẽ nhìn về nơi có hắn mà đi tới.
Nhưng dù cô có đi xa đến đâu, thì cô vẫn cảm thấy rất nhớ nhà.
Trần Hi trộm theo sát phía sau Chu Lạc, nhìn cô mua cà phê, vào nhà sách, cầm túi giấy đi ra. Chu Lạc đứng bên đường mỉm cười xem di động, đột nhiên mây đen kéo đến. Trần Hi lấy ô từ trong túi mở ra, hồi hộp đi tới trước mặt Chu Lạc, đứng giữa mưa to đầy trời mà mở miệng: “Học tỷ.”
Chu Lạc sửng sốt ngẩng đầu, vẻ tươi cười đông lại trong nháy mắt. Cô đờ đẫn nhìn Trần Hi, rất lâu sau, Chu Lạc mới miễn cưỡng cười rộ lên. Cô nói: “Em nhỏ, em đã lớn như vậy rồi.”
Trần Hi đi theo đến nơi ở của Chu Lạc, thầm đánh giá phòng cô. Căn phòng đơn trong tòa nhà đắc đỏ, nhưng đồ dùng cá nhân lại ít ỏi đến đáng thương. Trần Hi đột nhiên nhớ tới mùa hè của rất nhiều năm về trước, cô đi cùng Thẩm Triêu Vân đến nhà Chu Lạc, khi đó phòng cô nàng lộn xộn, chất đầy những thứ đồ mà các cô gái rất thích. Thế mà đã qua nhiều năm, Trần Hi bưng tách trà gừng Chu Lạc vừa mới nấu xong, hai cô gái ngồi đối diện nhau. Chu Lạc đột nhiên mở miệng: “Để chị kể em nghe một câu chuyện cũ.”
Câu chuyện của rất nhiều năm về trước, một tên nam sinh phá phách học kém lại đi thích một em nhỏ có thành tích xuất sắc nổi trội, nhiều năm luôn coi trời bằng vung, mà nay lại lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng thẹn thùng, đến cả nói chuyện cũng không dám cùng cô ấy nói, rồi lại giận dỗi đến đầu tóc rối bời.
“Vì thế trọng trách này đành phải để chị gánh vác.” Chu Lạc mỉm cười chỉ vào mình, “Bắt buộc kéo em đi cùng với bọn chị, cuối tuần đi dạo phố cũng gọi em theo……Thật ra đều là do cái tên kia sai khiến. Nhưng thấy em không hứng thú, nên mỗi ngày cậu ta đều nằm bò lên bàn tỏa ra khí lạnh.”
Rõ ràng là chuyện cũ phải khiến người khác thấy vui vẻ, nhưng Trần Hi lại thấy lòng trĩu nặng. Cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Học tỷ, chị không cần đùa em, trước kia trong hoa viên, thấy người khác thổ lộ với anh ấy, hỏi rằng chị có phải là người anh ấy thích không, anh ấy đã nói phải.”
Chu Lạc cười cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, nữ sinh thích Thẩm Triêu Vân còn ít hay sao? Cậu ta đều lấy chị ra làm lá chắn. Lần ấy, cậu ta không hề biết là em đang ở đó……không phải sau này đã nhận tội, nghe thấy em đi thi, thì liền cố ý đi đón em sao? Có điều thật xin lỗi, tiếp sau đó lại bị chị quấy hư mất.”
Không biết vì sao, Trần Hi cảm thấy được đã thiếu mất đi chút gì đó, một điều quan trọng nhất.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Học tỷ, vì sao chị lại muốn kể cho em những việc này?”
Chu Lạc nhìn vào mắt Trần Hi, sau đó rất nhanh chuyển hướng, mở ra ngăn kéo, bên trong hé ra một tờ giấy, là một tin tức bị cắt ra từ một tờ báo cũ. Trên đó, là tin viết về một chuyến bay đến Mỹ, vào mùa hè của tám năm trước, đã gặp tai nạn.
“Cậu ta không đi cùng chuyến bay với chị, nghe nói bể thủy sinh sẽ bị đóng cửa vào cuối năm, nên cậu ta đã hoãn chuyến bay lại chậm hơn một ngày, nói rằng muốn đi tìm em.”
Trong nháy mắt Trần Hi cảm thấy đầu mình ù đi, cô giống như không rõ, trợn mắt nhìn: “Học tỷ, chị đang nói gì, em không hiểu.”
Chu Lạc dừng lại một chút, cầm lấy cây bút trên bàn, lưu loát viết lên tờ giấy, Thẩm Triêu Vân, nét chữ giống y như đúc.
“Mấy năm nay, bưu thiếp gửi cho em, đều là do chị viết.”
Trong phút chốc, trời đất sụp đổ.
**06**
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Trần Hi quay về dạy học tại trường trung học xưa kia. Người thân đều chua chát nói rằng trước kia phô trương đi học tại trường nổi tiếng của Mỹ, cuối cùng sao lại trở về quê hương, làm nghề giáo không có nhiều tiền này. Cha mẹ giận cô hơn nửa năm trời, cuối cùng so không nổi sự quật cường của cô, nên bắt đầu thân thiết trở lại. Có đôi lúc, cô cảm thấy bản thân như một cái xác không hồn, hai mươi mấy tuổi chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy cuộc đời của chính mình trong rất nhiều năm sau. Lên trời xuống đất, cô phải đi đến nơi nào để tìm một Thẩm Triêu Vân đây? Cô trở về trường, lần đầu tiên liền vừa vặn nhận dẫn dắt học sinh của ban Quốc tế. Trần Hi đứng trên bục giảng, nhìn học sinh bên dưới, sau đó đi dò xét một vòng, ánh mắt dừng bên cửa sổ. Bỗng nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, có một người con trai ngồi ở kia, một tay cầm chổi, cúi đầu chơi PS4.
“Điều thứ nhất của nội quy trường học.” Trần Hi nghe được âm thanh của chính mình, “Không được chơi máy chơi game.”
Mái tóc màu nâu nhạt, không mặc đồng phục, đeo khuyên tai……bóng dáng của người thiếu niên trong trí nhớ không biết đã dần mơ hồ tự lúc nào.
“Điều thứ hai, không được nhuộm tóc; điều thứ ba, nam sinh để tóc ngắn, không được để dài quá tai; điều thứ tư, phải mặc đồng phục; điều thứ năm, không được đeo trang sức……”
Đột nhiên, Thẩm Triêu Vân lúc mười sáu mười bảy tuổi ngẩng đầu cười cười, dựa theo khẩu hình miệng của hắn, cứ như là đang nói gì đó với Trần Hi. Ánh dương dừng trên khuôn mặt hắn, anh tuấn chói ngời.
“Điều cuối cùng.” Cô nén nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Phải nhớ cảm kích sự tương phùng, nhớ nói lời tạm biệt khi chia ly, chỉ cần cố một chút thôi, chỉ cần nghiêm túc một chút thôi.”
Có lẽ bởi vì còn rất trẻ, cho nên khi ấy cô đã không thể hiểu được ý nghĩa của sự ly biệt.
Không hiểu thế nào là trân trọng, là xin lỗi, người thiếu niên đi xe đạp khi ấy, lướt qua người cô như một cơn gió, cầm lấy mũ đội lên đầu cô, cười lớn mà gọi cô: Bé lùn, uống nhiều sữa chút, mới có thể nhanh lớn lên.
Ảo ảnh bên cửa sổ dần biến mất, thanh âm bốn phía trĩu nặng dưới những đám mây. Qua rất nhiều năm sau, cô mới hiểu được, điều hắn muốn nói chính là, hắn chờ cô trong tương lai.
Sau ngày khai giảng hôm đó, đến phiên ban quốc tế trực nhật, Trần Hi dựa theo số mà phân công tổ kiểm tra vệ sinh cùng quét dọn khu công cộng. Rời khỏi dãy lầu học, có một nữ sinh nhỏ nhắn đuổi theo Trần Hi, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi: “Thưa cô, em có thể không cần đi kiểm tra vệ sinh?”
“Vì sao?”
Nữ sinh đỏ mặt, lấy lý do là khu công cộng nóng quá, nửa ngày trời cũng không nói ra được nguyên do vì sao.
Trần Hi cầm lấy sổ điểm danh, trên mục kiểm tra vệ sinh cô nhìn thấy tên của một nam sinh, nghe nói là thanh mai trúc mã với cô bé này, hai người vừa gặp mặt nhau thì sẽ liền không ngừng ầm ĩ một cái.
Bỗng nhiên, một cơn gió thoáng qua, lá cây ngô đồng bay xuống bên đường.
Học sinh bên cạnh thấy khó hiểu nên: “Cô giáo đang nghĩ gì vậy?”
Trần Hi cố hết sức muốn mỉm cười, nhưng bất luận là thế nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười. Sau một lúc lâu, cô đành để cho nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
Kể từ lần cuối cùng nhìn thấy hắn, vậy mà đã mười năm.
Từ nay về sau, không còn hắn, thời gian càng trôi qua lâu hơn, ngày càng lúc càng dài hơn.
Người thiếu niên đuổi gió, nam sinh cười lên hai mắt cong cong khi ấy, cô tình nguyện để hắn yêu thương người khác, tại một nơi nào đó trên thế gian này, sống hạnh phúc.
Dù cho không còn gặp lại nữa, nhưng khi nhớ đến hắn, thì cô đều có thể cắn răng để tiếp tục.
Cô bé lại nói: “Rất nhiều năm trước, nơi này có một khu vườn, hè tới sẽ nở đầy hoa Bạch Yến.”
Cô học trò bên cạnh đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Cô giáo, em biết được, ngôn ngữ của hoa Bạch Yến chính là, lưu giữ hồi ức vào mùa hè.”
Trần Hi ngẩn ra lẳng lặng nhìn cô học trò nhỏ kia.
Như có thể xuyên qua thân hình bé nhỏ ấy, nhìn thấy chính bản thân mình của nhiều năm trước.
Khi đó hắn đã từng nói với cô rằng, bạn học nhỏ, nói chuyện vào lúc nửa đêm, coi chừng sẽ bị quỷ gõ cửa.
Thế nhưng đã qua nhiều năm như thế, ngày cô cũng nói, đêm cô cũng nói, nhưng lại chưa từng gặp được hắn trong mộng.
Cô đã không còn là bạn học nhỏ nữa, cô đã lớn tuổi hơn cả hắn. Bạch Yến nở hoa rồi úa tàn, mùa hè đến rồi lại đi. Bể thủy sinh từng dự định cùng nhau xem năm đó đã đóng cửa, cuối cùng những con sứa đó cũng không được thả lại biển khơi, nghe nói đều đã chết hết rồi.
Thanh xuân của cô sắp kết thúc rồi. Sau đó cô sẽ từ từ già đi. Và lại sẽ có những thiếu niên thiếu nữ trưởng thành, những câu chuyện xưa xảy ra mỗi ngày, gặp nhau, yêu nhau, sau đó chia xa. Những lời không thể nói ra, cho rằng vẫn còn rất nhiều rất nhiều thời gian, cho rằng vẫn còn có ngày mai, mà luôn đặt dưới đáy lòng, chờ đợi một ngày nào đó.
Tại chốn hồng trần cuồn cuộn này, mỗi một câu chuyện xưa thoạt nhìn đều tương tự như vậy, giống như mỗi một đoạn thương tâm đều sẽ y như mây trôi kia tản mạn biến mất.
Bầu trời ráng đỏ chiều hôm ấy, hắn vươn tay cười, vỗ vỗ đầu cô, nói rằng, anh tên Thẩm Triêu Vân.
Triêu vân.
**Lai như xuân mộng kỉ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.**
Từ tác giả: **Lục Diệc Ca.**
