Năm nay con gái tôi 19 tuổi. Sau khi biết bản thân mắc bệnh trầm cảm, cháu đã tham gia điều trị tích cực, nhưng cháu vẫn chọn cách này để ra đi. Tôi phải sống quãng đời còn lại như thế nào đây?
Mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, con rất muốn sống. Họ nói rằng con còn chưa đến 1 năm để sống. Khi 1 người biết rằng mình không còn bao lâu nữa để sống, thực ra người đau lòng nhất là người nhà họ. Con từng bảo với mẹ rằng: “Nếu như con không thể sống nữa, thì đừng thay con mà cố sống tiếp” ( con hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, biết mình sắp “không xong” rồi ). Con chưa từng nói với bố mẹ rằng, con không muốn tiếp tục điều trị, không chỉ vì tiền trong nhà sẽ mãi không thể đủ lấp khoảng phí khổng lồ, hay cơ thể con vì hóa trị mà bị “tàn phá”, và tinh thần của con gái bố mẹ cũng vậy. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn mong bố mẹ – người đã trao tặng cho ta sinh mệnh, đủ kiên cường mà sống tiếp. Con biết điều này rất tàn nhẫn, đối với con, “tử dục dưỡng, phi thân bất đãi” ( cổ ngữ Trung Quốc, ý chỉ con cái muốn chăm sóc cha mẹ, nhưng cha mẹ lại không đợi nổi đến ngày này ), người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con không cách nào tưởng tượng nổi cảnh cha mẹ con những năm tháng cuối đời nằm trên giường, cầm những tấm ảnh của con, khóc liên tục. Con cho bố mẹ thấy mặt mạnh mẽ của mình, không phải vì con vốn là người kiên cường. Kỳ thực con rất sợ, giờ nằm trên giường, đầu toàn suy nghĩ muốn chết đi quá. Con rất nhớ, rất nhớ ngày bé lúc bị ốm, mẹ ngồi bên giường dỗ con. Nhưng con chưa từng nói ra, vì mẹ con sẽ sống tiếp không nổi mất. Lúc biết con mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, mẹ đã ngất xỉu, khi tỉnh lại, cứ ôm con khóc mà không nói gì cả.
Người khóc nên là con mới phải.
Con cũng muốn sống tiếp chứ, vô cùng muốn, muốn được ăn uống thoải mái, giờ ăn uống cũng là 1 việc khó khăn đối với con.
Con từng ngập ngừng hỏi bố mẹ: “Bố mẹ sẽ ra sao khi con sống không nổi?”. Họ chỉ đáp lại con 3 chữ “Bố/mẹ không biết”.
Bố mẹ mãi không biết, thứ con muốn nghe nhất lúc này là tiếng khóc của ba mẹ. Ba mẹ sẽ đau lòng trong vài năm, rồi sau đó thời gian sẽ từ từ chữa lành vết thương đó. Giờ con sợ nhất sau này bố mẹ sẽ làm mấy chuyện ngớ ngẩn.
Dì ơi, năm nay con 20 tuổi, cũng sêm sêm tuổi con gái dì. Con không thể nào biết được thời khắc lúc con gái dì lựa chọn tự sát, cảm giác của cậu ấy ra sao, nhưng con biết 1 điều, cậu ấy đã buông bỏ nổi cha mẹ mình. Không phải cậu ấy không yêu dì, mà là vì yêu dì, mới yên tâm mà ra đi. Con trước kia cũng từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng con không bỏ nổi bố mẹ.
Đoạn tâm sự này con đã ghi trên điện thoại được 2 tháng nay rồi. Mỗi ngày của con là chuỗi ngày nằm liệt trên giường, lúc tỉnh lúc mê, ba mẹ luôn kèm cặp bên con. Quả thực không dễ dàng để giấu họ viết những lời tâm sự này. Khi con thấy được câu hỏi của dì, con vẫn cảm thấy không có gì cả. Lúc đó không thể hiểu nổi dì. Bây giờ không có cách nào giúp được dì. Hy vọng dì có thể sống tốt, vì con gái, cuối cùng là hy vọng bố mẹ con cũng có thể bước qua nỗi đau mà sống tiếp.
Cuối cùng, thực ra con cũng không còn đủ sức lực và tinh thần để viết tiếp nữa, khi mà sang thế giới kia, nếu như có thể thấy được con gái dì, con sẽ nói với cậu ấy, bố mẹ cậu vô cùng yêu cậu.
Cuối cùng của cuối cùng, hy vọng dì có thể kiên cường mà sống.
Update: Mọi người yên tâm đi, không ngờ có người đọc comment này của mình, mình không sao đâu. Người cần được an ủi và động viên là người đã phải trải qua nỗi đau mất đi người thân. Người đau khổ không phải là mình, mà là dì ấy – người đã mất đi con gái mình, người phải sống tiếp. Thứ lỗi cho mình không thể trả lời comment của mọi người, mình gõ chậm quá, đây cũng có thể là lần cuối của mình. Rất vui được gặp mọi người. Những bạn đang cảm thấy chán nản với cuộc đời, hãy mạnh mẽ lên. Dì ơi, chúng ta cũng phải sống thật mạnh mẽ.
Đừng bao giờ nói lời tạm biệt.

Mình cũng định 44 rồi nhưng nếu mình chết rồi thì ba mẹ sẽ như nào nhỉ mẹ mình sẽ khóc xỉu lên xỉu xuống ba mình giấu đôi mắt đỏ hoe, mình không muốn làm thế ,mình nên làm gì nhỉ nhưng mình sống thì mình ko chịu đc cái cảm giác tiêu cực sợ hãi mình mình mất niềm tin mất rồi,hy vọng đc bạn cmt nhé.