TUỔI THƠ CỦA BẠN CÓ ĐIỀU GÌ ÁM ẢNH?

Ấn tượng duy nhất của tôi về gia đình đó chính là mỗi lần trước khi ra về từ nhà trẻ tôi đều gọi “ bố ơi”, rồi được ông ấy ôm lấy. Nhưng những điều này cũng chỉ là những lời nói mà mẹ tôi chắp vá sau này. Bởi vì là con gái, bà tôi thì trọng nam khinh nữ, vì vậy sau khi tôi sinh ra bà ấy không muốn chăm sóc tôi mà đi lên thành phố làm bảo mẫu chăm sóc cho đứa trẻ khác. Thầy bói cũng nói rằng tôi là con gái, khắc phúc. Hồi còn bé mẹ tôi đã nói với tôi rất nhiều lần tại sao mày không là con trai cơ chứ?

Sau này bố tôi nghiện cờ bạc, trộm tiền trong nhà đi đánh bạc bị thua, lại còn nợ bên ngoài hơn mười vạn. Gia đình tôi lúc đầu dự tính mua nhà, nhưng rồi cũng không thành. Bố tôi nói muốn ra ngoài làm việc trả nợ. Mẹ tôi thì sợ hai mẹ con tôi sẽ bị bọn đòi nợ trả thù, đành đưa tôi về một thị trấn nhỏ học. Năm đó khi tôi mới lên tiểu học. Chỉ có một mình mẹ tôi chăm sóc tôi, những lúc khó khăn bà ấy sẽ làm hai công việc cùng một lúc, nhặt những gốc rau thối rẻ tiền ở những khu chợ và mua một đồng chân giò hun khói về chưng ăn với cơm. Tôi thì cũng không để tâm lắm, chẳng thấy khổ một chút nào, vì vậy ấn tượng cũng không sâu đậm lắm. Nhưng mẹ tôi thường mắng chửi tôi, những lúc rất tức giận bà ấy sẽ đạp cái xe của mình rồi bóp cổ tôi, rất đau. Có lúc bà ấy còn dùng giá quần áo đánh tôi, nhưng rồi sau đó bà ấy lại rất đau lòng vừa bôi thuốc cho tôi vừa quở trách tôi. Thế nhưng bà ấy cũng nói ra những điều rất tổn thương, như là “ Lẽ ra tao không nên sinh mày ra”, “ Đi tìm bố mày đi, đừng bám theo tao nữa” “ Một ngày đó tao chết rồi thì mày như thế nào” và vô số những lời nói kiểu này. Những lúc bà ấy đánh tôi tôi chẳng khóc bao giờ cả, nhưng những lời nói này khiến tôi không kìm được. Vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ nếu mà nhảy xuống thì sẽ xảy ra những điều gì?

Buổi tối ngày hôm đó, tôi đi ngủ trước. Sau đó bị tiếng ồn của mẹ tôi làm tỉnh giấc, bà ấy bổ nhào về phía người tôi, nắm lấy đôi tay tôi thật mạnh, nước mắt rơi trên cổ tôi. Bố mẹ ly hôn rồi. Bố tôi có người phụ nữ khác, cô ta sinh cho bố tôi một đứa trẻ, là con trai. Sau đó ông ấy gửi tin nhắn nói rằng, con gái là áo khoác bông nhỏ của ba, còn con trai thì là áo khoác lông. Ôi, đúng thật khiến người ta tủi thân. Mẹ tôi vừa khóc lóc vừa lẩm bẩm, tôi không nhớ rõ lắm. Lúc đó mới học lớp 4, chỉ là tôi không muốn khóc, thờ thẫn nhìn lên trần nhà. Nhưng sau vẫn không kìm được tôi ôm chặt mẹ khóc nức nở. Mẹ tôi đã chặn tin nhắn của bố tôi, kỳ nghỉ đông và hè cũng không cho tôi đến chỗ bố tôi. Mỗi lần kiếm cớ đều khiến tôi nhức đầu. Sau này tôi thi lên được một trường cấp hai tốt nhất thành phố, nhưng học phí rất đắt. Một năm qua tôi không gọi điện cho bố , nhưng rồi bố tôi rồi lại khuyên tôi nên học trường ở thị trấn. Tôi từ chối, đó là lần đầu tiên tôi từ chối bố tôi một cách dứt khoát như vậy. Lên trung học, mẹ tôi nói rằng bà ấy sẽ kết hôn với một chú. Tôi biết chú ấy. Nhưng lúc mẹ tôi nói cho tôi biết thì hai người đã đăng ký kết hôn rồi. Tôi với mẹ tôi đến nhà chú ấy ở. Chú ấy có hai đứa con, đứa nào cũng dốt, một đứa hơn tôi một tuổi và một đứa kém tôi một tuổi. Cái nhà ấy như được chắp vá từ những mảnh sứ, lộ rõ vết nứt. Quan hệ của mẹ tôi với ông chú kia khá tốt, nhưng hai đứa con của chú ấy không đứa nào nói chuyện với tôi cả. Phòng ngủ của tôi có một cánh cửa số rất lớn, nhưng bên ngoài lại là một bức tường xi măng, cả ngày đều phải bật điện, tối tăm chán nản giống như tâm trạng của tôi lúc đó. Phòng ngủ của tôi liền kề với phòng của chú và mẹ tôi, có nhiều đêm tôi thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh của phòng bên cạnh,… Tôi thật sự rất sụp đổ, tôi cắm tai nghe và vặn to nhất, nhưng vẫn nghe thấy.

Tháng ba đầu học kỳ, tôi được nghỉ đông về nhà. Tôi nghĩ là mình có thể thoải mái thư giãn bởi vì hai đứa con của chú ấy đều về bên mẹ rồi. Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, mẹ tôi nói về nhà ông bà ngoại, chúng tôi thường mất hai tiếng đồng hồ để đi xe máy trở về nhà ông bà ngoại. Nhưng hôm đó trời quá lạnh, chú bảo rằng chú không đi mà sẽ ở nhà một mình.

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi và mẹ trở về. Nhưng chú tôi đã là một thi thể rồi. Tôi không bao giờ nghĩ tình tiết kịch tích trong phim này sẽ xảy ra với tôi. Chú tôi đột ngột phát bệnh qua đời. Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi tôi, tôi đi tới phòng bên cạnh, mẹ tôi lật người chú ra. Đó là một ngày và là một cảnh tượng tôi không bao giờ có thể quên được. Tôi hét lên rồi ngồi xổm xuống mặt đất, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi đưa tay ra kiểm tra xem nhịp tim có còn hay không, và gọi tới 120, tôi vô cùng bình tĩnh làm những điều này, tôi cứ nghĩ rằng mình sinh ra là máu lạnh, nhưng có lẽ là đã bị dọa rồi. Buổi tối ngày hôm đó tôi tới cục cảnh sát để ghi lời khai, anh cảnh sát vừa nghe điện thoại vừa cười trong suốt quá trình ghi chép lời khai, tiếng cười rất chối tai. Tối hôm đó tôi trở về nhà chú, trời rất lạnh mà tôi còn chưa gội đầu. Thời điểm hỗn đoạn đó, tôi đã ngủ ở nhiều nơi khác nhau 6 ngày, và cũng chờ đợi trong cơn mưa phùn đêm khuya có người thân đến đón chúng tôi, không thấy ánh đèn đường, tôi ngồi xổm xuống khóc. Rốt cuộc đâu mới là nhà của tôi? Kỳ nghỉ đông năm đó diễn ra không suôn sẻ. Tôi đã ở nhà ông bà nội, nhà của ông bà tôi rất tồi tàn, không có nhà vệ sinh nên tôi phải sử dụng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài. Những ánh mắt của người dân làng xung quanh thật khiến người ta khó chịu. Tôi đứng trên cánh đồng, nghe những bài hát, nhìn lên bầu trời bao la, và chờ đợi cho nỗi khổ dài dằng dặc này mau chóng qua đi. Nhưng nó không qua đi, khi tôi lên cấp ba, tôi cảm thấy mình sắp mắc bệnh thần kinh rồi. Luôn nghĩ về mọi thứ vào nửa đêm và sau đó khóc. Bây giờ mẹ tôi thuê nhà ở trên thành phố nơi tôi đi học, và chăm sóc tôi một mình, mọi thứ dường như trở lại điểm ban đầu. Yêu cầu của mẹ đối với tôi chỉ tăng lên chứ không giảm. Hiện tại tôi đang học năm nhất cấp ba, kỳ thi cuối cấp rất tệ. Gọi cho mẹ tôi muốn nói với mẹ rằng chắc con không vào được lớp chọn rồi. Tôi muốn sự an ủi của bà ấy . Nhưng câu đầu tiên khi bà ấy nghe điện thoại là sao kết quả lần này lại thấp vậy? ! Tôi cảm thấy sự mệt mỏi dồn dập ập đến, tôi sắp chịu không nổi rồi. Không có điều gì để nói, bà ấy lại lôi điểm kiểm tra lần trước của tôi ra so sánh xem thấp đi bao nhiêu điểm, bà ấy vẫn nói liên hồi trong điện thoại, tôi cúp máy.

Người bạn tốt nhất hồi cấp 2 không vào cùng trường với tôi. Tôi không có thời gian và sức lực để có những người bạn như cô ấy. Không ai có thể tâm sự với những suy nghĩ thật của tôi, và tôi cũng không muốn làm phiền họ.

Cuối kỳ chuyển ký túc xá, tôi đứng trước mặt mẹ tôi nói rằng rồi sẽ có một ngày con bị mẹ làm cho phát điên, cắt đứt liên lạc với bà ấy tôi khóc cả một ngày trời. Tôi rất ít khi nói ra những điều này, nhưng tôi hy vọng bà ấy có thể hiểu cho tôi. Nhưng ngày hôm sau tôi lại thấy bà ấy và phụ huynh của một bạn học khác đang nói về chuyện này. Tại sao bà ấy luôn không hiểu tôi, tại sao bà ấy luôn phơi bày những cảm xúc và vết sẹo sâu nhất của tôi, vậy thì tôi thà giữ nó một mình và để nó vụn nát còn hơn . Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm, và tôi đã quen giấu tất cả trong lòng, nhìn thấy chủ đề này, tôi chỉ đột nhiên muốn nói chuyện với một người lạ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *