Điều gì đã dẫn đến việc những đứa trẻ không còn muốn chia sẻ với bố mẹ nữa?

Trong quá trình trưởng thành, điều gì đã dẫn đến việc những đứa trẻ không còn muốn chia sẻ với bố mẹ nữa?

Năm tôi học cấp ba, một tối nọ cả nhà đang ăn cơm, mẹ tôi ăn xong trước, sau đó không hiểu sao liền rút điện thoại ra, gọi điện cho thầy chủ nhiệm lớp tôi.

Mẹ tôi: “Alo, thầy chủ nhiệm à, tôi là mẹ cháu XX. Đúng vậy, tôi muốn hỏi một chút, con tôi nói dạo này nhà trường không giao bài tập về nhà, có đúng vậy không thầy?”

Nghe thế tôi liền đứng hình, bởi tôi chưa bao giờ nói mấy câu đó với mẹ tôi. Tôi hét lên: mẹ nói linh tinh cái gì đó. Mẹ tôi gật gù với thầy giáo mấy câu, cười cười rồi cúp máy. Đoạn quay sang nói với tôi: mẹ chỉ muốn hỏi xem thầy giáo đã giao bài tập gì thôi mà.

Tôi liền nói: vậy sao mẹ không trực tiếp hỏi con, hoặc là hỏi thầy giáo đã giao bài tập gì, đừng nói như chính con đã làm như vậy. Mẹ tôi chỉ cười cười cho qua chuyện: được rồi, thế cho mẹ xin lỗi nha.

Tôi tức giận đến mức bẻ gãy đôi đũa, đúng vậy, là bẻ gãy đôi đũa luôn.

Sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm đứng trước lớp, nhìn thẳng vào tôi, nghiêm khắc nói: lớp ta có học sinh không chịu khó hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại còn nói dối bố mẹ là nhà trường không phát bài tập về nhà. Giữa những tiếng xì xầm trong lớp, tôi thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Đó là lần đầu tiên tôi nếm trải cảm giác bị người thân đâm cho một nhát dao. Điều buồn cười nhất chính là, đây là lần thứ ba thầy chủ nhiệm phê bình việc này trước lớp, hai lần trước tôi còn không hiểu vì sao thầy lại nhìn tôi chằm chằm, hôm nay rốt cuộc đã có câu trả lời rồi.

Từ đó về sau, tôi không chia sẻ bất cứ chuyện gì với bố mẹ nữa. Lên đại học, mặc dù trường cách nhà rất gần, nhưng tôi lại ít khi về thăm. Bắt đầu năm học mới, hầu như tôi là người đến trường sớm nhất. Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, toàn bộ thời gian tôi đều ở trường; trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn không thì tôi sẽ không gọi về cho bố mẹ. Mẹ tôi luôn than phiền rằng: sao con không quan tâm bố mẹ một chút nào vậy? Tại sao trước giờ chưa từng gọi điện về nhà?

Thực sự tôi không biết gọi điện về rồi phải nói gì với bà ấy nữa.

Mẹ tôi hay nói: con xem con nhà người ta thân thiết với bố mẹ bao nhiêu, cùng nhau làm cái này cái nọ, sao con lại đối xử với mẹ như thế. Nghe vậy tôi chỉ im lặng nhìn bà ấy, không giải thích thêm bất cứ thứ gì.

Chuyện hồi cấp ba tôi đã nói qua với mẹ vài lần, lúc mới nghe bà ấy sẽ bảo: có chút chuyện nhỏ này mà con vẫn còn để bụng à, con đây là đang ghi thù với mẹ ruột sao? Dần dần bà ấy sẽ phủ nhận, nói bản thân chưa bao giờ làm loại chuyện đó cả.

Còn có một chuyện khác, năm tôi học cấp hai đã xảy ra một chuyện rất nực cười. Khi ấy tôi bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, cơ thể phát triển nhanh, sắp cao gần bằng bố mẹ. Sau đó tôi phát hiện ra một điều, tủ quần áo của tôi có thêm nhiều bộ đồ mới, mà buồn cười ở chỗ: đó đều là quần áo nữ, ha ha. Đúng vậy, những bộ quần áo mẹ tôi mua về mà không thích đều ném vào tủ của tôi. Nào là sơ mi thêu hoa, áo t-shirt bó eo, quần ống loe, chỉ còn thiếu mỗi bộ váy nữa thôi là đủ set thời trang mùa hè. Một người mẹ sao lại có thể để cho đứa con trai đang tuổi dậy thì mặc đồ phụ nữ như vậy?

Lúc đầu tôi còn tưởng là do mẹ tôi cất nhầm, tôi nói với bà, kết quả bà ấy lại bảo: không sai, đây là đồ của con mà, lúc trước không phải đã từng mặc qua rồi à?

Tôi thật sự á khẩu trước câu trả lời của mẹ tôi. Sau đó bà ấy cứ nhất quyết đem đống quần áo nữ bỏ vào tủ của tôi, để tôi mặc chúng. Vậy nên mỗi ngày tôi đều phải lựa quần áo, dần dần cũng chỉ còn lại mấy bộ đồ có thể mang. Đã từng xảy ra trường hợp mặc nhầm quần áo chưa ấy hả? Tất nhiên là có. Một lần tôi dậy muộn, vội vội vàng vàng mặc đại cái áo rồi phi đến trường, tới nơi mới phát hiện ra là áo dành cho nữ, cả ngày hôm đó liền cảm thấy không thoải mái. Còn có lần xảy ra một chuyện khiến tôi cực kì xấu hổ, tan học tôi có đi cùng một chị khóa trên, lúc chúng tôi xắn tay áo lên, chị ấy liền bảo: Ồ, chúng ta mặc áo giống nhau quá nè. Bạn xem, tôi còn có thể bình thản đến lớp được sao?

Bây giờ nhớ lại, dưới sự giáo dục như vậy mà lớn lên tôi vẫn là trai thẳng quả thực không dễ dàng nha…

Sau này mấy việc như thế cũng không xảy ra nữa, bởi lên cấp ba tôi đã cao hơn bà ấy, không còn mặc vừa quần áo size nữ. Chuyện này tôi có nói qua với mẹ tôi nhiều lần, bà ấy đều phủ nhận, khẳng định đó là quần áo của tôi. Cho đến một ngày, không nhịn được nữa tôi chất vấn bà: có phải mẹ coi con là thằng ngốc không? Mẹ tôi chỉ cười cười, trả lời: hóa ra con trai mẹ biết hết à, thôi bỏ đi, chuyện này có đáng là gì. Sao có thể không biết được chứ, lúc đó tôi đã 14, 15 tuổi rồi!

Hiện tại, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ ngày càng nhạt dần, tôi không chủ động gọi điện thoại cho họ, cũng tuyệt đối không kể cho họ bất cứ chuyện gì của tôi, chỉ cần không phải về thì sẽ không về.

Đương nhiên, tôi không phủ định công ơn sinh thành, dưỡng dục của họ, chỉ là đối với mối quan hệ này, nhận xét đúng nhất chính là tôi không chủ động, cũng không cự tuyệt.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *