Không nói về người yêu cũ, chúng ta hãy nói về mối tình đầu trước.
“Cuộc đời mỗi người con trai có hai mối tình đầu, lần thứ nhất, là khi chàng trai ấy thích một người, liền muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất mình có dành cho nửa kia, chàng trai hứa hẹn hai người sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng chàng còn quá trẻ, không hiểu được mãi mãi là gì. Lần thứ hai, là lúc người đàn ông ấy muốn kết hôn, muốn đem cả cuộc đời sau này của mình để yêu bạn.”
Một người con trai thực sự có thể quên đi mối tình đầu một cách triệt để nhất không? Tôi nghĩ là không thể.
Tại sao lại như vậy?
Sau này tôi ăn đủ loại đồ ăn vặt, uống đủ thứ đồ uống kì lạ trên đời, nhưng lại không có lại cảm giác sảng khoái khi ăn gói cay hay nước ngọt trước kia nữa.
Sau này, khi tôi ăn đủ loại đồ ăn nhanh, uống đủ các loại nước có ga, nhưng không thể nào quên được xiên thịt nướng ngày ấy trước cổng trường, ăn no đến nỗi một miệng dính toàn sốt thịt, vừa hít hà cay xè, vừa sung sướng mút các đầu ngón tay.
Sau này, tôi có điện thoại, có máy tính, chơi không biết bao nhiêu là trò chơi, nhưng vẫn nhớ đến những lúc leo cây, trèo tường, một đám nhóc bẻ cành cây làm vũ khí đoạt thành chiếm đất, xưng bá một phương.
Sau đó, tôi gặp rất nhiều người, có người như dải cầu vồng sau mưa, như cơn gió thoáng qua, như một bức họa, đẹp như thế, thu hút như vậy, lại có người làm lòng ta phải nhói lên, thế nhưng tôi vẫn nhớ về một đêm không trăng không sao, một thời nào đấy, một bóng hình dần mờ theo thời gian.
Chuyện cũ theo gió bay đi, bạn sẽ quên tên của cô ấy, quên đi câu chuyện giữa hai người, nhưng tình yêu, sự vĩnh viễn, cảm giác thiếu niên ấy, cả đời cũng chỉ có một lần. Là bạn muốn dành cho cô ấy những thứ tốt đẹp nhất, nhưng cũng chính bạn bất chấp hiện thực, chính bạn muốn từ yêu đương đến kết hôn, tất cả đều là thứ mà bạn muốn, là một giấc mơ.
Sau đấy, mộng tàn, bạn tỉnh dậy rồi chợt nhận ra rằng, từ nay về sau, bạn sẽ chẳng thể nào mơ lại một giấc mộng như thế nữa.
Tôi nghĩ đa số đàn ông khi gặp được mối tình đầu đều sẽ nghĩ thế này, muốn bên cô ấy một đời. Bạn có thấy điều này ấu trĩ không, nhưng nó cũng rất đẹp, có đúng không? Thời niên thiếu ấy, bạn luôn nghĩ rằng cả đời này chỉ yêu một người, nhưng hiện thực đã chứng minh, tất cả đều sai rồi.
“Dù sao thì tình cảm lúc này cũng quá ấm áp rồi.”
Tôi tin rằng mỗi người đều có một khoảng trống ở trong tim, chôn chặt cùng năm tháng, vùi lấp cùng tuổi trẻ, giữ lại cho mình ánh mắt thuần khiết nhất, chớp mắt cả ngàn năm trôi đi.
Có người nói, thi sĩ phong lưu đa tình, nhưng chẳng có người thi sĩ đa tình nào thoát được một tình yêu khó quên.
Nguyên Chẩn vấp phải nhiều chỉ trích, có người nói ông phong lưu, vô lương tâm, Nguyên Chẩn và Vĩ Tùng kết hôn, ba tháng sau khi Vĩ Tùng qua đời, ông liền lấy An Tiên, ông phong lưu, nhưng tình cảm của ông cũng là giả sao?
Nhớ em chỉ biết đêm đêm ngóng
Báo đáp tình em mắt lệ vương.
(Bản dịch của Trương Đình Tín- trích từ Khiển bi hoài kỳ 3)
Đây cũng là nỗi nhớ nhung Vĩ Tùng muôn thuở của ông.
Sau khi người vợ Vương Phất của mình qua đời, Tô Thức liền cưới em họ của bà, nhưng trong giấc mộng của ông, không bao giờ ngưng đau khổ rơi nước mắt nhớ về bà.
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang”
Mười năm ròng rã ngăn cách, nàng rời đi ta để ta ở lại nơi này một mình.
Có lẽ, ông chưa bao giờ quên được bà.
Ai có thể quên nổi? Lục Du không thể, Nạp Lan lại càng không.
Có một thứ tình cảm sâu đậm, khiến ta không thể nào có được lần hai, cũng khiến ta nhớ mãi không quên.
Biện Chi Lâm từng được Văn Nhất Đa tiên sinh khen ngợi vì không viết thơ tình cũng đã viết một câu trong tác phẩm “Bài thơ nhỏ” của mình:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên cầu lại ngắm em.
Ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng
Em lại tô điểm giấc mộng ai.
Trương Ái Linh từng nói: Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có hai người phụ nữ như thế, ít nhất là hai. Cưới một hoa hồng đỏ, lâu dần, nàng trở thành vệt máu muỗi ở trên tường, còn hoa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng chiếu rọi nơi đầu giường. Cưới một hoa hồng trắng, nàng trở thành hạt cơm dính trên áo, còn hoa hồng đỏ lại trở thành nốt ruồi son ở trên ngực.
Vậy nên, Trần Tầm vẫn đứng đợi Phương Hồi trở về dưới gốc cây ấy.
Vậy nên, Lý Tiêu Dao dù có bên Lâm Nguyệt Như vẫn luôn nhớ về Linh Nhi muội muội của hắn.
Vậy nên, Ross Geller đã nhớ nhầm tên cô dâu trong đám cưới.
Vậy nên, tận cùng năm tháng sẽ có một người, người ấy là ánh trăng sáng rọi chiếu trước giường, người ấy cũng là nốt ruồi son ở trên ngực, người nói cô ấy là tình đầu, thi nhân gọi cô ấy là năm tháng.
______________________________________
Chú thích:
- Nguyên Chẩn, biểu tự Vi Chi, là nhà thơ, nhà văn và nhà chính trị nổi tiếng của Trung Quốc thời Trung Đường. Ông nổi tiếng cùng Bạch Cư Dị đề xướng Tân Nhạc phủ vận động và thường được gộp cùng với Bạch Cư Dị, gọi là Nguyên Bạch.
- Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
- Lục Du, tự Vụ Quan, hiệu Phóng Ông; là quan thời Nam Tống, là nhà thơ và là nhà làm từ ở Trung Quốc.
- Nạp Lan Tính Đức, tên nguyên là Thành Đức, tự Dung Nhược, hiệu Lăng già sơn nhân 楞伽山人, Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, là một học giả, nhà thơ nổi tiếng của nhà ThanThanh.
- Văn Nhất Đa, tên khai sinh Văn Gia Hoa, tên tự Hữu Tam, Hữu Sơn là một nhà thơ và học giả người Trung Quốc.
- Biện Chi Lâm là một nhà thơ, dịch giả và nhà nghiên cứu văn học Trung Quốc thế kỷ 20.