Ngồi xuống nào. Hít vào. Thở ra.
Khẩu súng vẫn nằm im chờ đợi
Hồ nước sâu cũng đâu hề vội
Sẽ đợi cùng lọ mật đắng kia
Sẽ đợi, sẽ đợi
Một tuần cũng đợi
Đi qua tháng Tư,
Vẫn đợi, vẫn đợi
Đâu cần chết vào đúng một ngày
Thần Chết vẫn lặng yên tồn tại,
Vỗ về những chần chừ trễ nải
Đừng lo, Thần vẫn sẽ đợi thôi
Có thời gian hơn cả một đời
Thần Chết đến một hôm nào đó
Ngày mai, tuần sau, ai sẽ rõ?
Đâu cần là đúng một hôm nay
Biết đâu gặp Thần Chết một ngày
Dưới góc phố đông người qua lại
Như bác hàng xóm quen mặt mãi
Lúc nào thì chẳng ở ngay đây
Nên là, xin đừng chết hôm nay,
Ở lại đây.
Qua khinh miệt
Qua đớn đau,
Hay tê liệt,
Ở lại đây,
Và chờ đợi
Những điều gì
Đến ngày mai.
Những ngôi mộ xám lạnh ngày dài,
Sẽ không tô lên màu xanh ấy,
Màu của em, xinh tươi đến vậy,
Nhớ nhé, em gọi là Mùa Xuân.
Nguyên văn:
“To the Young Who Want to Die,” – Gwendolyn Brooks
Sit down. Inhale. Exhale.
The gun will wait. The lake will wait.
The tall gall in the small seductive vial
will wait will wait:
will wait a week: will wait through April.
You do not have to die this certain day.
Death will abide, will pamper your postponement.
I assure you death will wait. Death has
a lot of time. Death can
attend to you tomorrow. Or next week. Death is
just down the street; is most obliging neighbor;
can meet you any moment.
You need not die today.
Stay here–through pout or pain or peskyness.
Stay here. See what the news is going to be tomorrow.
Graves grow no green that you can use.
Remember, green’s your color. You are Spring.